Cỏ gà

06/04/2018 - 09:52

Tuổi thơ tôi đẹp lắm. Trên những cánh đồng bên kia sông, cỏ chen nhau dệt thành tấm thảm xanh rờn, mềm mịn. Cỏ thanh mát, say người là lúc cỏ non tơ, chưa đậm đà biêng biếc. Mỗi khi bắt gặp vạt cỏ xanh non ấy, tôi chẳng tài nào vượt qua cám dỗ nên sẽ ngoan ngoãn đặt lưng lên tấm nệm cỏ, buông thõng tay chân, thả lỏng từng tế bào của cơ thể, không để một ý niệm nào chi phối mà toàn tâm toàn ý ngửa mặt nhìn đàn chim đang tung cánh bay giữa bầu trời trong xanh.

A A

Ngày đó, tôi đặc biệt thích chơi với cỏ. Kỷ niệm đầu tiên với cỏ là những buổi sáng mai (hoặc lúc chiều tà), tôi, hắn và lũ bạn chăn trâu chia nhau sục sạo trên cánh đồng, tìm kiếm những cọng cỏ mà ngọn của nó oai vệ như đầu chú gà trống để chơi trò đá gà. Trò này sôi nổi và kịch tính nên đứa nào cũng hào hứng. Tôi ham vui nhưng mít ướt, tìm được một bó cỏ gà nhưng sau trận đấu thì những “chú gà chiến” của tôi lần lượt quẹo đầu để nhường ngôi “bất bại” cho chú gà lì đòn của bạn. Nhìn “đội quân” gà tơi tả nằm lăn lóc dưới đất, tôi nhặt lên mà mắt đỏ hoe… Tôi khóc không phải vì thua cuộc, không phải vì oan ức mà vì nhận ra điều vô lý của trò chơi đá gà… cỏ. Rõ ràng những chú gà cỏ mà tôi lặn lội tìm được đều là những chú gà kiêu hùng. Đẹp lắm, cỏ kết lại thành hình con gà có mào có cánh, mập mạp, phương phi với bộ lông xanh rì. Mỗi khi túm được một chú gà chiến, tôi thích chí cười “ha ha” đặt cho chúng những cái tên rất kêu với bao hy vọng, gửi gắm. Nào là Người Hùng, Chiến Binh, Bất Bại, Vô Đối… Nhưng cuối cùng, đội quân tinh nhuệ của tôi lần lượt rụng dưới sức mạnh của một chú gà nhẵn nhụi. Đó là chú gà… cỏ ốm nhom với bộ lông vàng úa. Tôi ức quá, khóc tức tưởi khi bị trêu bỏ cả ngày đi tuyển đội quân “hữu dũng vô mưu”. Hắn chọc giỡn, nhưng tôi khóc thiệt, cho chừa cái tội giỡn dai. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi khóc thì hắn sẽ đền cho một chú gà cỏ có mã thật đẹp rồi bảo: “Người gì đâu mít ướt lạ. Sau này ai làm nhỏ khóc thì méc tui nghen!”.

Người con trai ấy bây giờ đã trở thành người lính Trường Sa, thi thoảng vẫn nhận thư nhưng tôi khó có thể thư đi - thư về với người đàn ông không phải là chồng mình, nên chỉ một lần hồi âm xin lỗi rồi bặt vô âm tín. “Cố nhân” ơi, không giữ liên lạc thường xuyên nhưng ký ức về những ngày chân trần nằm lăn trên cỏ, rồi dưới làn gió mát, hai đứa lim dim mắt ngủ dưới cánh đồng cỏ rợp gai mắt cỡ, mình luôn luôn nhớ…                                                 

Và tôi tin, ở nơi biển xa kia, người lính Trường Sa cũng sẽ như thế, sẽ không thể quên cô bạn đất liền và trò chơi cỏ gà.

Ảnh minh họa: B.T

Theo Báo Bạc Liêu