Đức Chinh ơi, khóc đi con!

24/01/2018 - 20:52

Năm trận đấu của U.23 Việt Nam (VN) mang lại nhiều cảm xúc cho hàng chục triệu người dân Việt chúng ta, tôi cũng là một trong những người ấy...

Đức Chinh (phải) bật khóc sau khi U.23 Việt Nam vào chung kết

Nhưng, tôi là một trong số ít người may mắn được chứng kiến tận mắt từng bước trưởng thành của các cầu thủ. Bởi tôi được VFF giao cho nhiệm vụ trưởng đoàn U.19 VN từ năm 2013-2016, tôi đã đi cùng hai đội U.19 nay đã là U.23 VN.

Hôm qua, một lần nữa tôi lại trào nước mắt khi Quang Hải gỡ hòa 1-1; rồi lại gỡ hòa 2-2, khi thủ môn Tiến Dũng bay người đẩy được quả phạt đền thứ nhất, thứ hai, rồi Văn Thanh sút vào quả phạt đền đưa đội chúng ta vào chung kết. Hình ảnh Văn Thanh đứng khoanh tay như dáng đứng của một chiến binh quả cảm. Hình ảnh ông Park nhảy chồm chồm lên như một đứa con nít làm tôi nghẹn ngào. Nhưng một hình ảnh nữa khiến tôi đặc biệt chú ý: Khi tất cả các cầu thủ đang chạy ùa đến Văn Thanh, vẫn có một bóng áo trắng quỳ ở giữa sân, tôi nhìn thấy số 13.

Đức Chinh à? Có phải Đức Chinh không con? Các bạn đang vui tột cùng tại sao con lại giấu mặt xuống sân, sao hai bờ vai con lại rung lên bần bật như thế? Con khóc phải không Đức Chinh??? Đức Chinh cứng rắn lắm mà, đây có phải là Hà Đức Chinh mà tôi biết không?

Hôm tôi thay mặt VFF đến viếng bố Đức Chinh mất tại nhà riêng ở một bản vùng cao tỉnh Phú Thọ, mẹ và em gái Chinh thương bố ra đi quá sớm nên khóc nhiều lắm. Riêng Chinh không khóc, mặt Đức Chinh sắt lại, Chinh cắn chặt môi lại để cùng bà con láng giềng đưa bố Chinh về nơi an nghỉ vĩnh hằng. Thắp hương xong, tôi nhìn quanh, nhà Đức Chinh nghèo lắm, không có gì đáng giá cả. Lúc ấy tôi nghĩ ngay đến những giây phút các cầu thủ trẻ của chúng ta thi đấu với tinh thần quả cảm trên đấu trường quốc tế, mấy ai biết gia đình các cháu hoàn cảnh thế nào! Dù vậy, các cháu trong đó có Đức Chinh vẫn có đủ nghị lực để vượt qua mọi khó khăn thực tại.

HLV Park Hang-seo, giám đốc kỹ thuật Gede và đồng đội đến "vỗ về" Đức Chinh

Đức Chinh đã đóng góp cùng đồng đội các bàn thắng quý giá ở đấu trường châu lục. Bàn thắng thứ nhất của Đức Chinh sau pha đánh đầu ở vòng chung kết U.19 châu Á tại Bahrain 2016 góp phần thắng U.19 CHDCND Triều Tiên 2-1, mở đầu cho chiến dịch U.20 FIFA World Cup. Bàn thắng nâng tỷ số lên 3-2 trong trận gặp U.23 Iraq vừa qua góp phần đưa đội U.23 vào bán kết.

Những lúc ấy con có khóc đâu Chinh? Vậy tại sao giờ phút hạnh phúc này con lại khóc? Tại sao con lại khóc Đức Chinh ơi? Nhìn hình ảnh con được các đồng đội dìu đi mà con vẫn khóc nức nở, con khóc òa lên như một đứa trẻ vậy! Tại sao??? Tôi hỏi Đức Chinh, nhưng tôi cũng đã hiểu vì sao. Bởi chính tôi cách đây hai năm đã rơi vào trạng thái y như vậy, tôi đã òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ, ngay sau tiếng còi kết thúc trận đấu U.19 VN thắng U.19 chủ nhà Bahrain và giành vé đi U.20 FIFA World Cup 2017. Lúc ấy chính Đức Chinh, Văn Hậu và các đồng đội đã dỗ tôi: "Nín đi bố, đừng khóc nữa bố ơi, chúng ta thắng rồi".

Chúng ta thắng rồi Đức Chinh ơi. Con cứ khóc đi cho vơi nỗi buồn con đã kìm nén trong lòng bao năm nay, khóc đi con, khóc thật to vào. Không biết bao nhiêu người cũng tràn nước mắt hạnh phúc cùng Đức Chinh! Trong đó có tôi! Trong đó có bạn! Gia đình tự hào về các cầu thủ, chúng tôi cũng tự hào về các bạn.

Khóc đi Đức Chinh ơi, trên trời cao bố con đang mỉm cười trước sự trưởng thành của người con cả Đức Chinh.

Khóc đi, khóc to vào, còn hạnh phúc nào hơn.

Theo DƯƠNG NGHIỆP KHÔI (Thanh Niên)