Kết quả tìm kiếm cho "Canh giò heo"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 481
Tỉnh dậy với cái trán mướt mát mồ hôi, hắn đạp tung tấm mền mỏng đắp ngang bụng ra. Tiếng rè rè quen thuộc từ chiếc máy lạnh second hand đã tắt lịm từ lúc nào. Căn phòng hơn chục mét vuông như thu nhỏ lại, nóng như cái lò bát quái. Không khí trong phòng không giãn ra theo cái nóng, mà quánh lại đến khó thở.
Các ngành, đoàn thể, địa phương trong tỉnh An Giang đã tổ chức nhiều hoạt động chào mừng kỷ niệm 114 năm Ngày Quốc tế Phụ nữ (8/3/1910 – 8/3/2024) và 1984 năm cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng.
Lúc còn nhỏ tôi thấy mẹ lúc nào cũng tranh thủ, tranh thủ tắm giặt, gội đầu, tranh thủ quét dọn, tranh thủ nấu, tranh thủ ăn, tranh thủ về thăm ngoại... Mỗi thứ mẹ làm một nhoáng cho xong để dành thời gian đi làm đồng, đi chợ. Mẹ bảo công việc đồng áng phải khẩn trương cho kịp thời, kịp vụ, còn chợ phải đi sớm về trưa mới mua bán được nhiều hàng. Tôi nhìn đôi gót chân khô nứt nẻ bước đi không bao giờ kịp bén lên mặt đất mà lòng tự hỏi thời gian của mẹ quý giá biết là bao.
Cuối cùng bạn bè, người thân cũng được vui mừng thấy chị hạnh phúc trong một đám cưới thật trọn vẹn. Ngay cả thời tiết dường như cũng xao xuyến mà chiều lòng người đến thế. Vừa trước đó, giữa mùa xuân mà đợt gió mùa tràn về mang theo mưa làm cái lạnh nơi miền trung du càng thêm tê tái.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Trong 2 ngày 19-20/2, tại thôn 7, UBND xã Quảng Hòa, huyện Đắk Glong (Đắk Nông) tổ chức Lễ hội Lồng Tồng mừng Đảng, mừng Xuân Giáp Thìn 2024.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.
Những chiếc lá bàng đỏ ngoài khung cửa sổ liên tục trút xuống lòng đường sau những đợt gió. Cuối đông, những con đường vắng thưa người. Ngồi trên căn gác xép nhìn ra, thấy dãy phố dài bảng lảng sương mờ, gió thổi vào đỏ mắt người thỉnh thoảng lại dè dặt bước đi trên những cung đường tít tắp.
Khi mấy người hàng xóm cùng thấy cây mận nhà Cò Bất chết héo, thấy đất quanh gốc cây có dấu vết đào lên lấp xuống, trong bụng nghi nghi nhưng cũng chẳng đoán ra manh mối gì.
45 năm sau cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, mảnh đất Vị Xuyên (Hà Giang) hôm nay đã thay da đổi thịt, mang theo nhiều ước vọng nơi biên cương.
Trong tâm thức mỗi người con nước Việt, tháng 2 năm 1979 vẫn luôn được khắc ghi như nhắc nhở các thế hệ sau này tưởng nhớ, tri ân những cán bộ, chiến sĩ lực lượng vũ trang và nhân dân biên giới phía Bắc của Tổ quốc đã chiến đấu, hy sinh để bảo vệ chủ quyền an ninh biên giới, lãnh thổ ngàn đời mà cha ông ta để lại.
Gác lại niềm vui đoàn viên ngày Tết, vì hoàn cảnh gia đình, nhiều sinh viên đã quyết định ở lại thành phố, làm thêm xuyên Tết, mong muốn có thu nhập trang trải học phí và phụ giúp gia đình.