Kết quả tìm kiếm cho "Số ca mắc tay chân miệng"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 640
Lần thứ 2 tham gia cùng đoàn vận động viên (VĐV) trekking núi Cấm với cự ly ngắn, tôi vẫn thấy choáng ngợp như chuyến đi đầu tiên. Quả thật, chinh phục núi Cấm bằng chân luôn cho người ta cảm giác đặc biệt, khác hẳn việc di chuyển bằng xe hoặc cáp treo như thường lệ.
Giai đoạn mùa Xuân, bệnh sởi dễ bùng phát thành dịch, chuyên gia hướng dẫn cha mẹ cách chăm sóc trẻ mắc sởi và cách phòng bệnh.
Ai cũng có một miền yêu thương khắc sâu trong tâm tưởng. Cái Mơn không phải là nơi tôi “chôn nhau cắt rốn” nhưng đã lưu giữ thật nhiều nụ cười và nước mắt từ thuở hoa niên. Năm tôi lên hai tuổi, má đi lấy chồng, gửi tôi lại cho ngoại ở Thủ Thừa, Long An.
1. Nếu có người hỏi tôi: Ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: Chị tư!
Hồi đó, khi thuốc bảo vệ thực vật chưa thịnh hành, mấy công ruộng thường có nhiều cỏ dại mọc xen lẫn với lúa. Bởi vậy, nghề mần cỏ mướn rất phổ biến ở quê.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Sau những rực rỡ mai đào ngày Tết, những tiếng cười rộn rã niềm vui gặp gỡ mùa xuân; quê lại trở về nhịp sống đời thường trầm mặc như mái đình rêu phong nghìn năm cổ tích. Một sắc tím hoa xoan nơi ngõ quê sao cứ nôn nao lòng người giữa những cơn mưa riêu riêu hạt nhớ. Dẫu không còn thảng thốt với cảnh tháng ba ngày tám, vậy mà những khoảnh khắc xuân đã cạn ngày sao lòng ta không khỏi bâng khuâng về bóng dáng làng xưa!
Hôm kia, thằng Thắm còn lượn ra bờ ao chơi với Dâu một lát, nhưng hôm qua và hôm nay, nó lại mất dạng như đám bạn. Vì nhà nó cũng mới có Internet, giống như nhà cái Chút và nhiều nhà khác trong làng.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.
Trạm y tế xã đìu hiu trong mưa phùn. Mưa lầy lội khiến cả một vùng quê đang háo hức không khí Tết bỗng chùng xuống. Chỉ có mấy người trồng đào đang mặc áo mưa đứng dưới bãi là có vẻ hào hứng, chốc chốc lại vang lên một tiếng cười. Kể ra, nếu trời nắng mãi thì năm nay lại “vỡ trận”, cái nghề bán không khí mùa xuân nó nhọc thế đấy…
Khi mấy người hàng xóm cùng thấy cây mận nhà Cò Bất chết héo, thấy đất quanh gốc cây có dấu vết đào lên lấp xuống, trong bụng nghi nghi nhưng cũng chẳng đoán ra manh mối gì.
Sau khi cho con uống thuốc cam không rõ nguồn gốc, dẫn tới ngộ độc chì nặng, bệnh nhi 9 tuổi bị rơi vào trạng thái lơ mơ dần, mất não.