Kết quả tìm kiếm cho "Xiết chặt"
Kết quả 49 - 60 trong khoảng 134
Hôm chúng tôi đến Trung tâm Văn hóa và học tập cộng đồng xã Đa Phước (huyện An Phú, tỉnh An Giang), trên gương mặt 40 người còn rõ nét vui mừng vì về đến quê hương Việt Nam an toàn. Nhưng đằng sau họ, đã có người vĩnh viễn nằm lại “miền đất hứa”…
“Di sản quý nhất mà đồng chí Tôn Đức Thắng để lại cho nhân dân là chất người Tôn Đức Thắng, sản phẩm tổng hợp của chất hào hiệp Nam Bộ, chất kiên cường và tài năng sáng tạo Việt Nam, chất tiên phong của giai cấp công nhân, chất cách mạng của người yêu nước, người cộng sản, chất nhân đạo của con người” - cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nhận xét về Bác Tôn (anh Hai Thắng) như thế.
Căn nhà cũ kỹ, dột nát, cái tủ thờ có lẽ là vật dụng quý nhất trong gia đình vợ chồng anh Châu Ngọc No (sinh năm 1977, ngụ ấp Hòa Đông, thị trấn Phú Hòa, huyện Thoại Sơn) nhưng cũng đã quá mục nát. Thế nhưng, đây lại là mái ấm của các thành viên trong gia đình. Niềm mong ước lớn nhất của vợ chồng anh No là có được mái nhà lành lặn để nuôi 5 đứa con ăn học thành người.
Hồi xưa, thấy má làm bánh trang trải cuộc sống, cực khổ hết xiết, chị Khưu Thanh Kiều Em (sinh năm 1977, ngụ xã Thoại Giang, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang) không muốn theo nghề. Nhưng cuộc sống lận đận, cộng với cái tánh hay làm, 5 năm trước, rốt cuộc chị vẫn đeo mang công việc này. Theo nghề muộn, chị tạo khác biệt cho mình, bằng cách nhất quyết giữ lại tình quê trong từng chiếc bánh.
Phát huy tiềm năng, lợi thế của địa phương, ông Nguyễn Thanh Tùng (xã An Thạnh Trung, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang) đã mạnh dạn chuyển đổi diện tích đất trồng lúa kém hiệu quả sang canh tác cây sầu riêng. Dù được đánh giá là loại cây trồng khó tính, chi phí đầu tư cao nhưng ông Tùng vẫn kiên trì thực hiện, đến nay, mô hình trồng sầu riêng đã giúp gia đình ông có được nguồn thu ổn định.
4 đứa trẻ và 1 người phụ nữ trong căn nhà ấy cùng có mái tóc rất đặc biệt: Đầu đinh. Dịch bệnh COVID-19 ập đến, tước đi mạng sống người đàn ông trụ cột trong nhà. Để tránh vướng víu trong quá trình điều trị bệnh, bà Lê Thị Hiển (sinh năm 1975, ngụ ấp Vĩnh Khánh 1, xã Vĩnh Tế, TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang) quyết định cạo trọc cho mình và các con. Mấy tháng trôi qua, tóc dần mọc lại, cái nghèo khó cũng theo đó mọc rễ trong gia đình họ.
Trước giao thừa chừng 10 phút bao giờ bố mẹ tôi cũng đánh thức cả lũ dậy. Mặc dù đang ngủ dở bị đánh thức nhưng chẳng đứa nào ỉ ôi.
Vào những ngày giáp Tết khoảng sân chung đó ồn ào và nhộn nhịp suốt từ sớm đến tận đêm khuya. Chỗ này vo gạo chỗ kia đãi đỗ. Rồi chuyện trò, rồi tranh cãi, rồi trêu chọc... đúng là vui như Tết.
Theo Báo cáo nhanh của Văn phòng thường trực Ban Chỉ đạo quốc gia về phòng chống thiên tai, bão RAI là cơn bão muộn, diễn biến nhanh và có cường độ rất mạnh diễn ra vào thời điểm cuối năm và lại có hướng di chuyển lên phía Bắc là hết sức bất thường, rất hiếm gặp. Hơn nữa bão còn chịu tương tác của khối không khí lạnh từ phía Bắc nên diễn biến lại càng phức tạp, khó lường.
Đến tận bây giờ, bà Lê Thị B. (sinh năm 1972, ngụ xã Vĩnh Lộc, huyện An Phú, tỉnh An Giang) vẫn chưa thể tin cô con gái lanh lợi, xinh xắn của mình lại bước vào vòng lao lý.
Chỉ vì vài trăm ngàn đồng mà Trần Văn Tèo (sinh năm 1981) và Võ Văn Rồng (sinh năm 1976, anh vợ Tèo, cùng ngụ khóm Vĩnh Tây 2, phường Núi Sam, TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang) bất chấp quy định về phòng, chống dịch COVID-19, sẵn sàng cấu kết các đối tượng bên ngoài, tìm cách đưa người từ Campuchia vào nội địa.
Họ yêu màn bụi trắng như sương, yêu từng nhịp đục đẽo thả hồn vào đá, yêu luôn cả những thời khắc “tô son điểm phấn” cho sản phẩm. Không yêu sao được, khi nghề thấm vào máu, vào tim từ thuở nhỏ, trở thành nguồn thu nhập chính khi trưởng thành. Đằng sau giá trị kinh tế, họ muốn tìm kiếm sự an yên của làng nghề mấy mươi năm. Tôi muốn kể về câu chuyện của vợ chồng anh Nguyễn Ngọc Sĩ (ngụ ấp Tây Sơn, thị trấn Núi Sập, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang).