Kết quả tìm kiếm cho "con người lần đầu đặt chân lên Mặt Trăng"
Kết quả 61 - 72 trong khoảng 3666
Ngày ra đi, Bảo nói với tôi nhất định Bảo sẽ trở về chốn này. Và rồi Bảo không về. Bánh xe thời gian cứ quay mải miết. Những mùa xuân lần lượt trôi qua trong nuối tiếc, bâng khuâng, hồ nghi, nỗi buồn pha lẫn sự đợi chờ vô vọng. Bảo ngày một xa dần.
Ngày 11/3/2020, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) chính thức ghi nhận COVID-19 là một đại dịch. Sau 4 năm, người dân trên toàn thế giới đã quen với việc sống chung COVID-19 sau sợ hãi và bất an ở giai đoạn đầu. Giãn cách xã hội, vaccine, biến thể của virus SARS-CoV2… là những thứ không thể quên với nhiều người.
Trong tiết trời se lạnh lãng đãng của Đà Lạt mùa xuân, những hàng hoa ban trắng bung nở khắp các con phố khiến bước chân người qua bỗng chậm lại, để thong thả ngắm nhìn và cảm nhận vẻ đẹp tinh sương ấy.
Tỉnh dậy với cái trán mướt mát mồ hôi, hắn đạp tung tấm mền mỏng đắp ngang bụng ra. Tiếng rè rè quen thuộc từ chiếc máy lạnh second hand đã tắt lịm từ lúc nào. Căn phòng hơn chục mét vuông như thu nhỏ lại, nóng như cái lò bát quái. Không khí trong phòng không giãn ra theo cái nóng, mà quánh lại đến khó thở.
Thời gian qua, số lượng các hội, đoàn người Việt Nam ở nước ngoài (NVNONN) không ngừng gia tăng đã góp phần quan trọng nâng cao hiệu quả công tác đối ngoại nhân dân, đồng thời thúc đẩy kết nối, tăng cường sức mạnh đoàn kết dân tộc, gìn giữ bản sắc văn hóa Việt. Thông qua tổ chức hội, đoàn kiều bào ta ngày càng phát huy vai trò, trách nhiệm của mình trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, là cầu nối quan trọng góp phần thúc đẩy quan hệ hợp tác hữu nghị giữa Việt Nam với bạn bè quốc tế.
Từ đỉnh núi Tô (huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang), du khách nhìn xuống con đường bê-tông uốn lượn ngoằn ngoèo, trông như con rắn khổng lồ nằm vắt vẻo bên sườn núi. Chính nơi đây đã “rèn” những tài xế “xe ôm” trở thành “tay lái lụa” đưa rước lữ khách lên, xuống núi mưu sinh.
Trái với bầu không khí ảm đạm của ngày bầu cử "Siêu thứ Ba" cách đây 4 năm khi đại dịch COVID-19 đang là nỗi ám ảnh với người dân, cuộc bầu cử sơ bộ trong ngày này năm nay (5/3) diễn ra khi nước Mỹ đã hoàn toàn trở lại nhịp sống bình thường mới.
Lần thứ 2 tham gia cùng đoàn vận động viên (VĐV) trekking núi Cấm với cự ly ngắn, tôi vẫn thấy choáng ngợp như chuyến đi đầu tiên. Quả thật, chinh phục núi Cấm bằng chân luôn cho người ta cảm giác đặc biệt, khác hẳn việc di chuyển bằng xe hoặc cáp treo như thường lệ.
Một chiếc xe tải nhỏ chứa máy móc, một tấm vải màn hình 250 inch, đội chiếu phim lưu động vỏn vẹn 3 người đã đi khắp nơi trong tỉnh, về đến vùng sâu, vùng xa, biên giới, mang “ánh sáng văn hóa” cho người dân. Dù rằng, nhịp sống hiện đại dần làm mất vị thế của nghề, nhưng họ vẫn âm thầm phục vụ, chưa hề ngơi nghỉ.
Ai cũng có một miền yêu thương khắc sâu trong tâm tưởng. Cái Mơn không phải là nơi tôi “chôn nhau cắt rốn” nhưng đã lưu giữ thật nhiều nụ cười và nước mắt từ thuở hoa niên. Năm tôi lên hai tuổi, má đi lấy chồng, gửi tôi lại cho ngoại ở Thủ Thừa, Long An.
1. Nếu có người hỏi tôi: Ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: Chị tư!
Cuối cùng bạn bè, người thân cũng được vui mừng thấy chị hạnh phúc trong một đám cưới thật trọn vẹn. Ngay cả thời tiết dường như cũng xao xuyến mà chiều lòng người đến thế. Vừa trước đó, giữa mùa xuân mà đợt gió mùa tràn về mang theo mưa làm cái lạnh nơi miền trung du càng thêm tê tái.