Những đứa con nuôi của Đồn Biên phòng

24/05/2020 - 19:18

 - 5 cậu bé “con nuôi”, mỗi đứa một tính cách, một hoàn cảnh rất đặc biệt. Điểm chung duy nhất giữa các bé chính là được các Đồn Biên phòng trong tỉnh nhận làm con nuôi từ tháng 9-2019, được sống trong doanh trại, được yêu thương, chăm sóc đủ đầy.

Năm 2019, Đảng ủy, Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh An Giang phát động thực hiện mô hình “Con nuôi Đồn Biên phòng” theo chủ trương của Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng. Các cháu bé được nhận nuôi là người dân tộc thiểu số có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn hoặc các cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa tại khu vực biên giới.

Nguyễn Văn Duy Chương (sinh năm 2013) hiện đang học lớp 1 Trường Tiểu học Lạc Quới (Tri Tôn, An Giang). Cha, mẹ bé đều mất rất sớm. Bé sống bằng tình thương của bà ngoại, trong căn chòi ọp ẹp. Bà quậy nước bột, hầm cháo thay sữa mớm cho Chương từ khi cậu bé còn đỏ hỏn, cho đến lúc cậu biết đi, biết nói. Hai bà cháu nương nhau vượt qua từng ngày, bằng những bữa cơm không đủ chất, bằng những đêm giấc ngủ chẳng tròn.

Tháng 9-2019, bé Chương bắt đầu học lớp 1, cũng là lúc được Đồn Biên phòng Lạc Quới nhận làm con nuôi. Doanh trại quân đội nơi biên giới bỗng rộn ràng tiếng trẻ thơ, tiếng nói cười ríu rít và bóng dáng bé nhỏ lăng xăng suốt ngày. Cậu bé “khoe”, giờ có rất nhiều ba: ba Sáu (Thượng tá Nguyễn Nghĩa Thánh, nguyên Chính trị viên), ba Hai (Thượng tá Lê Xuân Thị, Đồn trưởng), ba Hòa (Đại úy Huỳnh Hữu Hòa, Chính trị viên), ba Út (Đại úy Trần Thanh Tâm, Phó Đồn trưởng), ba Trường (Trung tá Lại Xuân Trường, Phó Đồn trưởng Nghiệp vụ)… Chưa đầy 1 năm, cậu bé gầy gò, đen nhẻm ngày nào giờ đã “trắng trắng”, có da có thịt một chút.

Hàng ngày, cán bộ, chiến sĩ Đồn Biên phòng Lạc Quới thay phiên nhau đưa rước bé Chương đi học. Khi về, Chương lại cần mẫn học bài bên góc học tập được chuẩn bị riêng. Để lo tương lai cho Chương, mỗi cán bộ, chiến sĩ còn mở sổ tiết kiệm, ủng hộ 80.000 đồng/tháng, dự định khi bé đủ 18 tuổi sẽ trao lại. Hiện, cậu bé đã có tài khoản hơn 12 triệu đồng!

Không còn những bữa ăn “cho qua ngày” như ở với bà ngoại, giờ Chương đã được ăn uống theo tiêu chuẩn của các “ba nuôi”, đầy đủ chất dinh dưỡng. Vì vóc dáng nhỏ bé, Chương còn được “ưu ái” cho ngồi trên 2 chiếc ghế chồng lên nhau, còn các “ba nuôi” thay phiên gắp thức ăn vào chén.

Không chỉ chăm lo, nuôi dưỡng bé Chương, Đồn Biên phòng Lạc Quới còn thường xuyên cử cán bộ Quân y đến thăm hỏi, khám bệnh cho bà Trần Thị Nhứt (bà ngoại Chương).

Đồng thời, hỗ trợ cho bà 10kg gạo/tháng, cùng các nhu yếu phẩm, quà tặng vào các ngày lễ, Tết, ngày truyền thống của lực lượng... Nhiều hôm, “anh nuôi” đi chợ, thuận đường ghé ngang gửi bà một ít thức ăn. “Đồn ở gần đây, nên Chương thường xuyên xin phép về thăm tôi. Lần nào cháu cũng kể được ăn món gì, được chăm sóc như thế nào… Nghe vậy, tôi mừng lắm! Năm nay, tôi 78 tuổi rồi, nếu tôi có mệnh hệ gì, cũng không còn phải lo lắng Chương sống bơ vơ trên đời nữa” – bà bật khóc.

Nguyễn Hữu Duy (sinh năm 2005, ngụ xã Khánh Bình, An Phú, An Giang) cũng không có cha, mẹ mất sớm, sống nương tựa vào ông bà ngoại. Nhưng Duy may mắn được nhận làm con nuôi của Đồn Biên phòng Cửa khẩu Long Bình, khi đang học lớp 9. Mỗi ngày, sau giờ tan học, Duy lại chạy xe đạp về đồn, sinh hoạt cùng ba nuôi (Đại úy Nguyễn Hữu Hàn, Chính trị viên phó) và các cán bộ, chiến sĩ đồn. Chiếc xe đạp cũng do đồn tặng em.

Bà Hồ Thị Đẹp (bà ngoại Duy) bị bệnh mấy năm nay, không còn đủ sức lo cho Duy ăn học. “Vì vậy, khi nghe các chú bộ đội ngỏ lời muốn nhận Duy làm con nuôi, tôi đồng ý ngay. Nhìn thấy cháu sống trong môi trường quân đội, được chăm sóc đầy đủ, được cho đi học, được dạy dỗ, kèm cặp từng chút một, tôi rất an tâm” – bà Đẹp chia sẻ.

Hôm chúng tôi đến, Duy xin phép về thăm nhà ngoại một lúc, ăn buổi trưa với gia đình. Mọi người đều nhận xét từ khi vào ở đồn, Duy cao hơn, mập mạp hơn, nên động viên Duy tiếp tục ngoan ngoãn, chăm học, nghe lời các chú bộ đội để không phụ lòng các chú.

Đại úy Nguyễn Hữu Hàn chia sẻ, Duy được bố trí phòng ở riêng, có nhiều cán bộ, chiến sĩ  phân công kèm cặp, dạy dỗ và chăm sóc. Hàng tháng, cậu bé còn được nhận 300.000 đồng để tiêu vặt. Mọi chi phí học tập, quần áo… đều được đồn lo chu toàn.

Bé Nguyễn Duy Phương (học lớp 5, ngụ xã Phú Lộc, TX. Tân Châu, An Giang) không có mẹ, cha đi bán vé số, hầu như không đủ điều kiện nuôi em. Vậy là Phương trở thành con nuôi của Đồn Biên phòng Cửa khẩu Quốc tế Vĩnh Xương. Lúc mới vào đồn, bé rất ít nói, tính tình trầm lặng. Khoảng 2 tuần sau, Phương đã quen dần với môi trường quân đội, hoạt bát hơn trước. Hàng ngày, bé học cách dọn dẹp đồ đạc cá nhân, có gì không hiểu trong bài vở, thì hỏi các chú, các anh.

Trung úy Nguyễn Hữu Sáng, Đội trưởng Đội Tham mưu – Hành chính, chia sẻ: “Mọi người hay trêu tôi “như đang có con mọn”, khi hàng ngày phải sắp xếp công việc, đưa rước Phương đi học 2 buổi, vì trường cách đồn 6km. Tuy nhiên, chúng tôi xác định, từng thành viên trong đồn cùng nhau san sẻ trách nhiệm, cùng nuôi dưỡng, chăm sóc bé thật tốt theo nhiệm vụ đã được phân công, yêu thương bé như con ruột của mình”.

Thạch Cô (sinh năm 2009, học sinh dân tộc thiểu số Khmer, ngụ thị trấn Tịnh Biên, Tịnh Biên, học lớp 5) không có cha, người mẹ thần trí không tỉnh táo, cuộc sống thiếu thốn đủ bề. Gánh nặng gia đình dồn lên vai của ông bà ngoại Thạch Cô. Khi về ở tại Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế Tịnh Biên, Thạch Cô được cán bộ chăm sóc rất chu đáo từ bữa ăn, giấc ngủ. Cậu bé hiểu bài hơi chậm, nên đơn vị đã chọn số cán bộ, chiến sĩ có năng khiếu, học giỏi từng môn để kèm cặp cháu. Mỗi lần cán bộ đơn vị đưa cháu đi học cũng thường xuyên gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm để nắm kết quả học tập và trao đổi phương pháp kèm cặp để cháu tiến bộ.

Thạch Nguyễn Hưng Thuận (sinh năm 2010) cũng là học sinh dân tộc thiểu số Khmer. Hoàn cảnh khó khăn, anh Thạch Thanh Thảo (sinh năm 1982, cha bé) và chị Nguyễn Thị Hồng (sinh năm 1985, mẹ bé) thường xuyên đi làm, ít có điều kiện chăm sóc Thuận. Đồn Biên phòng Phú Hữu (An Phú) quyết định làm thủ tục nhận nuôi Thuận. Dưới sự nuôi dưỡng của cán bộ, chiến sĩ đồn, sau gần 1 năm, Thuận đã tăng cân rất nhiều, được rèn luyện tính cách tự lập trong sinh hoạt, học tập.

Kể từ khi làm con nuôi của đồn, Thuận không còn phải đi bán vé số ngoài giờ học nữa, có thêm thời gian chăm sóc em gái và phụ giúp cha mẹ việc nhà. Em trở nên hoạt bát, vui tươi đúng với lứa tuổi của mình. Trong buổi chiều tà, em nắn nót từng nét chữ “Thiếu nhi Việt Nam làm theo 5 điều Bác Hồ dạy”, cười thật tươi khi nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình.

GIA KHÁNH