Theo lời giới thiệu của một người bạn, tôi tìm đến gia đình anh Phan Văn Châu (ấp Tân hiệp A, thị trấn Óc Eo, Thoại Sơn, An Giang) để tìm hiểu hoàn cảnh đau bệnh của anh.
Trong căn nhà nhỏ, cả gia đình đang quây quần bên mâm cơm. Ba đứa con gái của anh còn nhỏ, rất hào hứng với món ăn mẹ nấu, duy chỉ có vợ, chồng anh mới thấu hiểu cảnh muốn ăn cho no mà khó đến dường nào. Bởi bao nhiêu thức ăn nuốt vào, chỉ chút xíu thôi là đi thẳng ra phần túi treo trước bụng.
Anh Châu mắc bệnh lao hạch, trong quá trình điều trị bằng thuốc uống thì căn bệnh lao đỡ hẳn nhưng tác dụng phụ của thuốc làm anh bị viêm phúc mạc, thủng hồi tràng cần phải phẫu thuật.
Nhà đông con, thiếu trước hụt sau nên bao nhiêu tài sản có giá trị lần lượt ra đi theo 3 lần phẫu thuật của anh. Anh sống đó với túi treo lủng lẳng trước bụng mà không biết cuộc sống sẽ tắt lịm lúc nào khi không còn tiền cho đợt di dời ruột vào bên trong.
Đại diện Báo An Giang trao tiền cho anh Châu
Quá thương cảnh đau bệnh của anh, tôi tặng ngay vài trăm ngàn đồng đưa chị để mua thuốc sát trùng vết thương, giảm đau thêm theo toa bác sĩ, rồi nhanh chóng viết ngay bài báo kêu gọi những tấm lòng nhân ái cùng nhau giúp đỡ anh Châu.
Hôm được Ban Công tác Xã hội - Từ thiện Báo An Giang thông báo số tiền giúp đỡ của bạn đọc đã được 8,5 triệu đồng, tôi rất đỗi vui mừng và báo cho gia đình anh.
“Khi không còn quá lo lắng về số tiền phẫu thuật, tôi như được sống lại, tinh thần phấn chấn hơn, ăn uống đỡ hơn, đi lại được chút ít và còn trông con nhỏ cho vợ đi giặt đồ mướn để trang trải cuộc sống hàng ngày. Nhờ vậy, căn bệnh lao dần nhẹ bớt, tôi được bác sĩ chỉ định phẫu thuật đưa ruột trở vào ổ bụng. Dù phải trải qua thêm 2 lần phẫu thuật nhưng tôi không cảm thấy quá đau đớn như trước đây. Tôi thật may mắn khi sống giữa tình yêu thương và vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của cộng đồng”- anh Châu bộc bạch.
Cách nhà anh Châu không xa, tôi háo hức đến thăm em Nguyễn Bích Tuyền (học sinh lớp 5C, Trường tiểu học “B” thị trấn Óc Eo) để tận mắt xem căn nhà mới của gia đình em. Đường vào nhà em nay đã khô ráo, không còn cảnh phải lội nước. Vài tháng trước đây, ai cũng thấy hình ảnh cô bé nghèo khó lội nước, đi bộ đến trường, trở về nhà lại đi làm bong bóng cá để kiếm tiền phụ giúp bà ngoại.
Đến khi bà đau bệnh nằm viện, em lại cận kề chăm sóc và đứng trước nguy cơ bỏ học. Thầy giáo chủ nhiệm hay tin đến thăm hỏi hoàn cảnh em, hội khuyến học địa phương đến tìm hiểu để vận động giúp đỡ. Thế rồi, phóng viên Báo An Giang đã được chia sẻ thông tin, với mong muốn thông qua nhịp cầu bạn đọc, em Tuyền sẽ được gỡ khó.
Nhóm từ thiện đến xây lại nhà cho em Tuyền
Sự diệu kỳ vượt ngoài mong đợi khi có những nhà hảo tâm đồng cảm với những khó khăn của em. Có người gửi tiền, người giúp ngoại em thuốc thang, có người tặng xe đạp, quần áo cũ, dụng cụ học tập, học bổng hàng năm giúp em đến trường.
Đến thăm hỏi, động viên em đi học trở lại, nhiều người không khỏi xót xa khi thấy con đường sình lầy ngày ngày em phải cất bước đi qua, căn nhà sàn mục nát nhiều năm nay mà ngoại em không tiền cất lại.
Thế rồi, với sự tài trợ của các nhà hảo tâm, căn nhà sàn bằng kẽm nhanh chóng được thi công với sự góp sức của các anh, em trong nhóm thiện nguyện địa phương. Chính sức mạnh của cộng đồng đã tạo nên sự đổi thay kỳ diệu.
Bà ngoại Tuyền đã khỏe dần và mong muốn còn sống ngày nào sẽ lo cho cháu ngày đó, còn Tuyền đã được nhiều người động viên, phải lo ăn học đến nơi đến chốn mới có thể là chỗ nương tựa cho ngoại.
Cũng trên con đường ấy ,Tuyền vượt qua khó khăn bằng chiếc xe đạp của các nhà hảo tâm, em vui lắm và sẽ mơ về con đường tương lai tươi sáng.
Bài, ảnh: NGỌC GIANG