Anh Còn đang nằm điều trị tại khoa Cấp cứu của Bệnh viện Đa khoa huyện Thoại Sơn. Nhìn anh lúc này, không ai nghĩ là anh vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, khỏe mạnh của người thanh niên. Trông dáng vẻ gầy guộc, xanh xao, đôi mắt nhăn nhúm nhìn mọi người, thỉnh thoảng anh Còn đưa mắt nhìn vợ như để tìm lấy sự động viên và niềm tin nhỏ nhoi. Mọi sinh hoạt của anh Còn giờ đây chỉ trông chờ vào sự chăm sóc của vợ. Chiếc bụng mỗi ngày một to, khiến anh rất khó khăn khi nằm xuống cũng như tự thở. Qua chia sẻ của vợ anh, tư thế ngồi sẽ giúp anh dễ thở hơn dù bụng đã rất căng, nhiều gân xanh chằng chịt.
Anh Còn thuộc diện hộ cận nghèo. Cha mẹ của anh lần lượt qua đời, nỗi đau chồng chất nỗi đau khi bỗng một ngày, anh Còn thấy bụng mình gò lên, đi siêu âm được biết trong gan có 2 khối máu bầm. Anh đến Bệnh viện Đa khoa Trung tâm An Giang, bác sĩ yêu cầu chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy (TP. Hồ Chí Minh) nhưng gia đình không có tiền, anh Còn đành ôm căn bệnh trở về nhà. Hơn 3 tháng nay, bụng của anh ngày càng phình to, thân hình gầy gò, ốm yếu. Từ một thanh niên có sức khỏe, hăng say lao động, ai thuê gì anh cũng làm để có tiền lo cho gia đình, giờ đây anh Còn phải đau xót nhìn những đứa con thơ dại, chưa ý thức được cuộc sống, ước mơ còn chưa định hình phải sống cảnh lây lất qua ngày.
Anh Còn đau khổ chống chọi bệnh tật bên vợ và 4 con gái nhỏ
Chị Nguyễn Thị Tuyết (26 tuổi, vợ anh Còn) chia sẻ: “Anh Còn là trụ cột gia đình, làm thuê, làm mướn mỗi ngày anh kiếm được khoảng 100.000 đồng. Dù vậy, chúng tôi vẫn rất vui và hạnh phúc. Anh ấy chỉ mới phát bệnh và trở nặng từ Tết đến nay. Nhìn chồng đau khổ chống chọi với bệnh tật mà tim tôi đau thắt. Tôi phải kiếm việc làm thuê để có cái ăn hàng ngày và lo cho căn bệnh của chồng, mỗi ngày được 50.000 đồng. Nhưng mấy tuần nay, tôi phải nghỉ làm vì phải túc trực chăm sóc chồng. Con tôi phải nhờ ông bà ngoại chăm sóc tiếp”.
Vợ, chồng anh Còn có 4 con gái, bé lớn nhất 10 tuổi và nhỏ nhất 3 tuổi. Với anh Còn, nỗi đau xót và khổ tâm nhất chính là bất lực nhìn những đứa con thơ sống tạm bợ qua ngày, không những anh không lo được cho con miếng ăn hàng ngày, mà ngay cả việc chăm sóc cho chính mình anh không làm được. Thời gian trước, vợ anh phải đi hốt thuốc ở quận Bình Thủy (TP. Cần Thơ) cho chồng uống qua ngày. Căn nhà hiện tại của gia đình đang ở là do tổ từ thiện cất cho, nay đã xuống cấp. Mỗi khi trời mưa, vợ, chồng anh Còn và những đứa con nhỏ lại co rúm vào một góc nhà để tránh tạm. “Mong muốn lớn nhất của tôi là chồng tôi sớm hết bệnh. Vợ, chồng tôi sẽ cố gắng làm việc để nuôi dạy con cái nên người” - chị Tuyết nghẹn ngào.
“Vợ, chồng anh Võ Văn Còn tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa, được lòng bà con chòm xóm. Từ ngày anh phát bệnh, mọi sinh hoạt trong gia đình vốn khó khăn nay lại chồng chất khó khăn. Chính quyền địa phương đã hỗ trợ và vận động cho gia đình anh được hơn 5 triệu đồng nhưng vẫn không là gì so với bệnh tình của anh. Chúng tôi hy vọng các nhà hảo tâm mở rộng vòng tay, giúp anh còn có chi phí điều trị căn bệnh hiểm nghèo”- Phó Chủ tịch UBND xã Định Mỹ Phan Văn Hùng cho biết.
Bài, ảnh: PHƯƠNG LAN