Kết quả tìm kiếm cho "Cúi lạy hồn sông"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 243
Bức tranh panorama hơn 3.000m² tái hiện toàn cảnh Chiến dịch Điện Biên Phủ là điểm nhấn với du khách tới tham quan Bảo tàng Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ.
Đôi khi, lòng hay tự hỏi: hoàng hôn dành cho ai, cho người trẻ hay tuổi già? Có phải, hoàng hôn ẩn dụ cho những gì đang gói ghém đi về miền xa cuối? Nó bầu bạn với cô đơn và gợi nhắc cái lụi tàn.
Tâm dùng chút sức lực cuối cùng run rẩy cầm bút cố gắng hoàn thiện bức tranh anh luôn mang theo bên mình. Khi nét vẽ cuối cùng được hoàn thành cũng là lúc cánh tay Tâm buông lơi, cây bút rơi trên mặt đất. Nụ cười của chàng trai trẻ như hòa tan vào bản nhạc của rừng xanh, tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua kẽ lá lao xao. Xa xa tiếng cười nói mừng vui thắng trận cũng vang lên càng lúc càng náo nhiệt.
Trống ngực ai cũng đập thình thịch. Phải chăng đó là tiếng trống hội Đền Hùng đã mở? Hẳn là thế rồi. Thì ngày mai cả nhà ông cùng trẩy hội đấy là gì.
Sinh ra trong gia đình khó khăn, lại mang căn bệnh bẩm sinh đã khiến cuộc đời em Dương Kim Chanh Đa (ngụ ấp Tân Đông, thị trấn Óc Eo, huyện Thoại Sơn) và em Nèang Kim Hương (ngụ phường Nhơn Hưng, TX. Tịnh Biên) trở nên bất hạnh. Hiện, 2 em đang rất cần những tấm lòng nhân ái hỗ trợ để vượt qua nghịch cảnh.
Khác với miền Nam quanh năm ấm áp, sản vật dồi dào, miền Bắc 4 mùa xuân, hạ, thu, đông rõ rệt nên thường là mùa nào thức ấy. Trong đó, loài cá, đặc biệt là cá đồng thì phải đúng mùa ăn mới thơm ngon.
Thực hiện phương châm “4 tại chỗ” (chỉ huy tại chỗ, lực lượng tại chỗ, phương tiện tại chỗ, hậu cần tại chỗ), những mô hình phòng cháy, chữa cháy (PCCC) tại cơ sở đang phát huy hiệu quả, đồng thời phát huy tích cực vai trò của quần chúng nhân dân trong công tác PCCC và cứu nạn, cứu hộ (CNCH). Hai mô hình: Xe cải tiến chữa cháy và tổ liên gia PCCC ở xã nông thôn mới Bình Thạnh Đông (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) là điển hình.
Mờ sáng, chợ phiên Sủng Trái (xã Sủng Trái, huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang) nhóm họp rôm rả. Trong trang phục thổ cẩm, đồng bào xuống chợ giao lưu, gặp gỡ, mua bán, tạo nên bức tranh đa sắc trên vùng cao nguyên, làm say lòng người lữ thứ.
Tôi nói với Thu, xóm Củi Ðước bây giờ không còn xa xôi gì nữa. Ngày trước muốn về Củi Ðước phải đi hai chặng xe, một chặng đò dọc, một chuyến đò ngang, đi bộ thêm mấy cây số nữa mới đến. Bây giờ thì khác rồi.
Ai cũng có một miền yêu thương khắc sâu trong tâm tưởng. Cái Mơn không phải là nơi tôi “chôn nhau cắt rốn” nhưng đã lưu giữ thật nhiều nụ cười và nước mắt từ thuở hoa niên. Năm tôi lên hai tuổi, má đi lấy chồng, gửi tôi lại cho ngoại ở Thủ Thừa, Long An.
1. Nếu có người hỏi tôi: Ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: Chị tư!
Lúc còn nhỏ tôi thấy mẹ lúc nào cũng tranh thủ, tranh thủ tắm giặt, gội đầu, tranh thủ quét dọn, tranh thủ nấu, tranh thủ ăn, tranh thủ về thăm ngoại... Mỗi thứ mẹ làm một nhoáng cho xong để dành thời gian đi làm đồng, đi chợ. Mẹ bảo công việc đồng áng phải khẩn trương cho kịp thời, kịp vụ, còn chợ phải đi sớm về trưa mới mua bán được nhiều hàng. Tôi nhìn đôi gót chân khô nứt nẻ bước đi không bao giờ kịp bén lên mặt đất mà lòng tự hỏi thời gian của mẹ quý giá biết là bao.