Kết quả tìm kiếm cho "hoại tử ngực"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 100
Tiếng động cơ xe máy chợt rú lên. Tiếng tụi con nít la hoảng:
Đó là hoàn cảnh của bà Phan Thị Bé Ba (ngụ khóm Thị 1, thị trấn Hội An, huyện Chợ Mới) gần 70 tuổi, bệnh tật nhưng phải tảo tần nuôi con tâm trí không bình thường; chị Nguyễn Thị Phước (47 tuổi, ấp Trung Phú 6, xã Vĩnh Phú, huyện Thoại Sơn) gia cảnh nghèo khó, không may mắc bệnh hiểm nghèo.
Chạng vạng hôm ấy, dường như sông cũng khóc. Anh tôi đã mãi mãi ký gửi giấc mơ của mình cho dòng sông, những giấc mơ dằng dặc vô tận…
Nếu nhà báo Đào Trinh Nhất lần đầu tiên có bằng cử nhân báo chí, ông Khuông Việt - nhà báo Việt Nam đầu tiên được cấp thẻ báo chí Liên Hiệp Quốc, thì ký giả kịch trường Thanh Tâm đầu tiên thành lập giải thưởng dành cho nghệ sĩ cải lương.
Không ít người chỉ đi bộ vài chục mét đã đau chân, buộc phải nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục quãng đường. Đây có thể là dấu hiệu của căn bệnh liên quan tim mạch đã tiến triển nặng, nguy cơ cắt cụt chi.
Người đàn ông 31 tuổi, bị con cu li cắn vào ngón tay gây nhiễm độc, sốc phản vệ độ hai, phải nhập viện cấp cứu.
Một phóng viên ảnh của hãng tin AP đã phát hiện thi thể của ít nhất 12 người nằm rải rác trên một khu phố sầm uất thuộc một khu dân cư thượng lưu ở thủ đô Port-au-Prince sau vụ tấn công.
Mùa xuân giống như bữa tiệc của ‘mẹ thiên nhiên’ với những bông hoa rực rỡ nở rộ. Từ những bông cúc nhẹ nhàng đến hoa lan tinh khôi... họa tiết hoa lá luôn có một vị trí đặc biệt trong tủ đồ của mọi cô gái.
Khi nhỏ, ta ít để ý đến hai chữ quê hương, vì nó đã có sẵn trên mỗi bước chân, trong từng hơi thở, rất tự nhiên. Phải khi lớn lên, vì hoàn cảnh cụ thể nào đó phải rời đi, ý thức về quê hương mới trỗi dậy trong ta
Gà chưa gáy nhưng người dân trong xóm Bậu đã nối đuôi nhau dắt trâu ra đồng. Nằm trên ván gỗ, bé Ba đã nghe thấy ê a tiếng hò của các bà, các chị và cảm thấy trong người hứng khởi lắm. Nó đứng phắt dậy sửa soạn rồi chạy tót ra mé đầm gần nhà để hái bông súng. Bé Ba năm nay mới hai mươi, nó đẹp, dáng người đầy đặn và có đôi mắt tròn, trong như hòn bi ve. Nó thích nhất là mùa nước nổi, dù ngày thường súng vẫn nở đẹp nhưng chỉ có mùa này là rực rỡ nhất.
Đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành trên sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
Là những người đang thụ hưởng nhiều di tích lịch sử, di sản sản văn hóa độc đáo nhưng ở An Giang không phải ai cũng biết về công lao khai phá, đóng góp to lớn của tiền nhân cho vùng đất đang còn lưu giữ nhiều dấu tích.