Từ bóng tối viết lên ánh sáng niềm tin

17/08/2025 - 12:31

 - Trở về đời thường với đôi mắt mù lòa, chỉ còn một chân, thương binh Trần Công Quẩn, ngụ khu phố B, xã Tân Hiệp (tỉnh An Giang) suy giảm khả năng lao động 100%. Nhưng ông không đầu hàng số phận. Dù thế giới chỉ còn màu đen, ông vẫn lạc quan, học cách tự chăm sóc bản thân, từ giặt quần áo, lau nhà, pha cà phê, hát vọng cổ mượt mà cho đến gầy dựng mái ấm gia đình hạnh phúc.

Phó Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh, Chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam tỉnh An Giang Trần Thị Thanh Hương (bìa trái) thăm, tặng quà thương binh Trần Công Quẩn.

Ông Quẩn là người có công tiêu biểu ở xã Tân Hiệp. Mỗi dịp 27/7, đoàn công tác tỉnh và địa phương đều đến thăm hỏi, động viên ông. 3 năm liền theo đoàn, đến lần thứ ba tôi mới có duyên viết về ông - một con người kiên cường nhưng rất ngại “nói về mình”.

Trong câu chuyện, ông ít nhắc đến đau thương mà chỉ nở nụ cười hiền: “Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua”. Ông kể, giấy tờ ghi sinh năm 1966, nhưng tuổi thiệt sinh năm 1964, quê ở xã Vĩnh Hòa Hưng Bắc, huyện Gò Quao, tỉnh Kiên Giang cũ. Năm 1985, ông nhập ngũ, sau thời gian huấn luyện, biên chế về Tiểu đoàn 207 làm nhiệm vụ quốc tế tại Kampot (Vương quốc Campuchia).

Dù mù lòa, thương binh Trần Công Quẩn vẫn có thể tự pha cà phê uống.

Chỉ 4 tháng sau, trong một lần truy quét tàn quân Pol Pot ở Núi Mây, ông trúng mìn. “Nhiều đồng đội hy sinh, tôi ngã xuống, chỉ còn chút ý thức. Anh em cáng tôi về, rồi dần tôi mất hẳn ý thức”. Ông hôn mê 3 tháng. Khi tỉnh lại, ông mù vĩnh viễn. Bác sĩ bảo: “Tỷ lệ sống chỉ 1%, anh đã nằm trong số may mắn đó”. Ban đầu, trí nhớ mất trắng, nhưng dần dần ông mới nhớ lại quê nhà, người thân.

Năm 1989, nhờ mai mối, ông cưới bà Trương Thị Hoa - hộ lý Bệnh viện Tân Hiệp. Ông từng lo sợ thương tật sẽ làm khổ vợ, nhưng bà Hoa quyết tâm đến với ông. Sau ngày cưới, bà nghỉ việc bệnh viện, cùng chồng mưu sinh. Bà bán vé số, bán bánh mì, còn ông ở nhà chằm lá, tự giặt giũ, dọn dẹp để chia sẻ vất vả với vợ.

Ông Quẩn sử dụng điện thoại thông minh để nghe ca cổ, nghe tin tức.

5 năm trôi qua, không có con, hai vợ chồng quyết định nhận cháu gọi bằng cậu về làm con. Em Trần Văn Thanh lớn lên trong tình thương ấy. Thanh tâm sự: “Cha tuy không sinh ra em nhưng luôn là tấm gương. Cha mù mà vẫn biết tự ăn cơm, rửa chén, giặt giũ, thậm chí dùng điện thoại thông minh để mở nhạc, nghe tin tức. Cha luôn lạc quan, chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ con em. Em được cha nuôi nấng, cho học cao đẳng, giờ em có công ăn việc làm ổn định. Em thương cha lắm”.

Năm 2018, bà Hoa qua đời vì đột quỵ. Sự ra đi của vợ khiến ông suy sụp, nhưng rồi ông đứng dậy bằng giọng hát, câu hò. Ông tham gia các chương trình ca cổ trên sóng phát thanh, nhận được nhiều phần quà động viên.

Năm 2024, ông cưới vợ cho con trai, con dâu ông là cô giáo mầm non trong xã. Gia đình thêm thành viên, thêm phần ấm cúng, giúp ông vơi đi nỗi trống vắng.

Ông Quẩn cùng con trai Trần Văn Thanh.

Mỗi ngày, ông vẫn tự pha cho mình tách cà phê. Đôi bàn tay quen với bóng tối, sờ soạng tìm bình thủy, canh mực nước bằng cảm giác ấm lạnh. Ông cười: “Dù chỉ sống trong bóng đêm, tôi vẫn tập làm mọi việc. Quan trọng là giữ tinh thần lạc quan, không phiền đến con cháu”.

Đến thăm vào dịp 27/7 năm nay, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội đơn vị tỉnh, Chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam tỉnh An Giang Trần Thị Thanh Hương hỏi thăm nguyện vọng, ông Quẩn xúc động: “Tôi chỉ mong các cô, chú góp sức xây dựng đất nước để con cháu được sống trong hòa bình lâu dài, xứng đáng với thế hệ cha ông đã hy sinh cho Tổ quốc”.

Trò chuyện và viết về thương binh Trần Công Quẩn, trong tôi dâng lên niềm kính phục và trân trọng. Người thương binh mù đã viết nên một câu chuyện đẹp về nghị lực, về sức mạnh của niềm tin.

Bài và ảnh: THU OANH