Đau đáu nhớ đồng đội hy sinh…

30/04/2023 - 15:18

 - Sáng 30/4, nhà của Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, đại tá Huỳnh Trí (huyện Châu Thành, tỉnh An Giang) lại rộn rã tiếng trò chuyện của những người lính năm xưa. Hôm nay, mọi người tụ họp về đây, bên mâm cơm cúng anh hùng liệt sĩ đã hy sinh, nhân Ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng. Ngày vui, mà nghe rưng rưng nỗi nhớ người ngã xuống…

Như thường lệ, vào ngày Thương binh – Liệt sĩ (27/7), Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4), đại tá Huỳnh Trí lại bày mâm cơm tưởng nhớ liệt sĩ khắp mọi miền đất nước đã hy sinh. Ông giữ mãi lời hứa với đồng đội ngày trước: “Sau này, đứa nào còn sống thì cúng cơm cho đứa qua đời nhé”. Món ăn đạm bạc, mà chất chứa tình nghĩa đồng chí, đồng đội vô bờ…

Người còn sống, vượt qua những năm tháng chiến tranh, cống hiến cho thời bình đến ngày về hưu. Gặp lại nhau, mái tóc phai màu dần, nếp nhăn dày lên dần, tuổi tác giảm sút dần. Nhưng sao ký ức về đồng đội vẫn đau đáu, chẳng thể nào quên!

Điều đặc biệt, hôm nay đại tá Huỳnh Trí gửi tặng “đứa con” của mình cho đồng đội, người thân quen. “Chuyện kể thời chiến” là truyện ký dày hơn 380 trang, được ông chắt chiu thực hiện suốt 4 năm, vừa in xong sáng nay.

Tập sách ra đời từ nỗi nhớ da diết của chính ông, từ sự động viên, giúp đỡ của gia đình, đồng chí đồng đội, bạn bè nhân dân đã cung cấp thông tin cần thiết cho ông. Cùng với đó là sự sát cánh hỗ trợ về mặt chuyên môn xuất bản của nhà văn trẻ Lê Quang Trạng.

“Trong những năm đất nước chiến tranh, tôi cùng đồng đội chiến đấu trên khắp chiến trường tỉnh An Giang. Nhiều đồng đội anh dũng hy sinh cho ngày non sông độc lập, cho bình yên rộn khắp nơi nơi, để tôi hôm nay có thể ngồi đây hồi tưởng viết ra những dòng này. Trong những đêm không ngủ, tôi luôn thấy các anh, các chị như thức cùng mình, như vẫn ngày nào bên tôi trên chiến trường khói lửa, dẫu đã lùi xa mấy chục năm rồi” – đại tá Huỳnh Trí bày tỏ.

Đối với ông, công ơn của đồng đội đã khuất không có một thứ vật chất nào sánh bằng. Cuộc sống hôm nay là nhờ xương máu của lớp lớp người đổ xuống ngày trước. Trong nỗi nhớ và niềm biết ơn sâu sắc, ông viết lại ký ức của mình, như một cách tri ân họ.

Cuốn truyện ký càng khơi gợi những miền nhớ sâu thẳm trong lòng người lính cũ. Họ đọc lại ký ức của đại tá Huỳnh Trí, cũng như đọc lại ký ức của chính mình, về tháng ngày gian lao khói lửa, về mất mát hy sinh, về giá trị của hòa bình, độc lập. Rồi họ lại ngồi bên nhau, tâm tình chuyện cũ, chuyện mới, rưng rức hẹn gặp lại ngày gần nhất…

GIA KHÁNH