Nghề báo và những đam mê!

21/06/2022 - 06:48

 - Không dưới chục lần tôi được nghe câu hỏi: “Làm báo chắc vất vả lắm phải không em?”. Tôi thường nhủ với bản thân đó là lời chia sẻ, động viên nhiều hơn là việc trả lời một câu hỏi. Bởi, đến được với nghề là cái duyên, còn gắn bó được với nghề thì đòi hỏi sự đam mê và tinh thần nhiệt huyết.

Nghề báo giúp chúng tôi có những trải nghiệm quý báo

Tốt nghiệp với tấm bằng Sư phạm Ngữ Văn, như bao sinh viên khác, tôi cũng từng nghĩ mình phải làm nghề đúng với ngành được đào tạo. Nhưng rồi, cái duyên nghề báo đến thật tình cờ. Cái duyên ấy đưa đẩy tôi vào một công việc hoàn toàn mới lạ. Lúc đầu, tôi nghĩ công việc mình làm có vẻ đơn giản và ai cũng có thể làm được. Nhưng rồi càng làm, tôi mới nhận thấy công việc không đơn giản như đã nghĩ. Không phải cứ viết tốt là được. Nghề báo luôn đề cao tính khách quan và chân thật, quan trọng là người làm báo phải biết mình “Viết cho ai, viết để làm gì và viết như thế nào?”. Bởi, theo Chủ tịch Hồ Chí Minh thì, nhà báo, trước hết là người cán bộ cách mạng, gắn cuộc đời mình với dân tộc, trung với Đảng, hiếu với dân, “Cán bộ báo chí cũng là chiến sĩ cách mạng. Cây bút, trang giấy là vũ khí sắc bén của họ”.

Những chuyến đi đầu tiên của nghề không khỏi làm tôi cảm thán vì cường độ di chuyển liên tục, quãng đường có khi rất xa và đôi lần phải tối mịt mới về đến nhà. Rồi còn, những tin, bài đầu tiên viết chưa đạt yêu cầu bị trả về khiến tôi không khỏi ngậm ngùi. Nhiều anh chị đồng nghiệp của tôi thường nói rằng, vinh quang đến với họ không phải là những giải thưởng, mà chính là ngọn lửa cháy với nghề. Những chuyến đi thực tế luôn là trải nghiệm tuyệt vời. Dẫu biết rằng phía trước mình là một chặng đường dài, nhưng mỗi phóng viên, nhà báo luôn cố gắng và nỗ lực, sống hết mình bằng cái tâm của nghề để tiếp tục đi, viết, để trải nghiệm những điều mới mẻ, để có những tác phẩm báo chí chất lượng phục vụ bạn đọc. Đó cũng chính là động lực để tôi gắn bó với nghề.

Gần 10 năm, nếu so với nhiều anh chị đồng nghiệp thì chặng đường gắn bó với nghề của tôi không là gì. Nhưng từng ấy năm cũng đủ để thắp lên trong tôi ngọn lửa đam mê, nhiệt huyết với nghề. Ở nghề báo, tôi còn học được trải nghiệm từ những chuyến đi, được học, được tiếp thu nhiều cái mới để làm giàu thêm “vốn nghề” của bản thân. Quan trọng hơn, từ những chuyến đi đó, tôi học được cách lắng nghe, sự sẻ chia, yêu thương nhiều hơn.

Còn gì vui hơn khi một hoàn cảnh khó khăn, một gia đình khốn khó đứng trước “bờ vực thẳm”, thông qua bài viết của mình mà được nhiều nhà hảo tâm chung tay, góp sức hỗ trợ vượt qua khó khăn, bệnh tật hiểm nghèo. Rồi những tấm gương nghị lực, vượt khó, vươn lên thoát nghèo mình có dịp tiếp xúc cũng chính là nguồn cảm hứng giúp bản thân phải cố gắng nhiều hơn trong cả công việc và cuộc sống. Cảm ơn nghề báo đã cho tôi những bài học rất đời nhưng vô cùng trân quý!

Công việc của phóng viên nhiều khi không kể thời gian. Lúc mọi người nghỉ ngơi lại là lúc phóng viên bắt tay vào viết, truyền tin, bài về cơ quan để bộ phận biên tập kịp thời biên tập, lên trang. Và rồi sau mỗi bài viết ấy, phóng viên chúng tôi lại phải bắt tay ngay vào việc thu thập tư liệu, khai thác tin, bài cho các số báo tiếp theo.

Chạy theo những cuộc hành trình, đi và viết! Những kỷ niệm vui buồn của nghề thì nhiều, kể sao cho hết được. Quan trọng là sau những chuyến đi ấy, những lần gặp khó khăn khi tác nghiệp càng giúp tôi trưởng thành hơn. Đôi khi vì tính chất công việc như vậy, không ít lần tôi phải thất hứa với con vì những chuyến đi chơi cùng gia đình đã được lên lịch sẵn nhưng phải tạm gác lại một cách trống vắng.

Tuyên truyền về các vấn đề, sự kiện quan trọng của đất nước như: Đại hội Đảng; cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội và HĐND các cấp; công tác xây dựng Đảng, xây dựng hệ thống chính trị; tuyên truyền, quảng bá hình ảnh đất và người An Giang; những thông tin kịp thời, đầy đủ, đúng định hướng về tình hình dịch bệnh COVID-19… buộc người làm báo phải chạy theo những sự kiện ấy. Với hình thức, nội dung tuyên truyền đa dạng, phong phú, linh hoạt, sáng tạo, Báo An Giang nỗ lực làm tốt vai trò tiên phong, động viên, cổ vũ tư tưởng, tình cảm, hành động cho cả hệ thống chính trị, góp phần tích cực vào kết quả thực hiện nhiệm vụ chính trị chung của toàn tỉnh.

Có thể đề cập hơi nhiều nhưng nghề báo của chúng tôi là vậy. Làm thế nào để mỗi phóng viên, nhà báo thể hiện rõ trọng trách, sứ mệnh vẻ vang của “người chiến sĩ” trên mặt trận tư tưởng, văn hóa? Làm gì để nâng cao bản lĩnh chính trị vững vàng, đạo đức trong sáng? Đó là việc mỗi người gắn bó với nghề báo phải thường xuyên trau dồi, bồi dưỡng bản thân…

PHƯƠNG LAN

                                             

 

Liên kết hữu ích