Kết quả tìm kiếm cho "Bao giờ cho đến ngày xưa"
Kết quả 97 - 108 trong khoảng 1592
Mùa nắng đến, cũng là lúc những loài hoa đồng, cỏ nội ở miền Tây bung nở, với vẻ đẹp đơn sơ mà rực rỡ, đặc biệt là bông ô môi. Màu hoa mộc mạc giúp cho cảnh sắc vùng đất 2 mùa mưa nắng nhuốm chút mộng mơ, dù sức nóng chan chát đang thiêu đốt những cánh đồng vào mùa gặt.
Qua những làn điệu dân ca, người Cao Lan ở Bắc Giang có thể gửi gắm những tâm tư, tình cảm với nhau, những ước mơ, nguyện vọng của người lao động với thiên nhiên và thần linh.
Mật ong từ xưa đã được biết đến như một phương thuốc quý từ thiên nhiên. Do đó, mật ong thường được lựa chọn sử dụng trong rất nhiều bài thuốc Đông y dùng để bồi bổ cơ thể, giúp tăng cường sức khỏe.
Cách đây 10 năm, nếu một người muốn theo dõi quá trình tập luyện và số bước đi hàng ngày của mình, họ có thể lựa chọn có vòng tay thông minh (fitness band) của Fitbit, Jawbone hoặc Nike. Giờ đây, thế giới thiết bị điện tử đeo được (wearable) đã khác rất nhiều.
Tin Bin đi bộ đội đến vào khoảng cuối tháng mười một. Bữa đó, ông tổ trưởng dân phố tới nhà đưa cái giấy gọi đi khám nghĩa vụ quân sự, mẹ Bin hờ hững: Ờ, đi khám đi, rồi đi đâu thì đi. Mi ở nhà báo đời, tao mệt quá rồi. Ba Bin điềm tĩnh: Không chi ghê gớm đâu con. Hồi xưa, ba cũng đi bộ đội mấy năm, ngon lành.
Mùa hè, đồi Tức Dụp (xã An Tức, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang) ngập chìm trong sắc hoa rực rỡ. Nhưng để có được màu hoa yên bình hôm nay, di tích lịch sử cấp quốc gia này đã từng trải qua nhiều chặng đường cam go, khói lửa ác liệt.
Mùa hạ mưa nhiều như trút nước, có đợt mưa dầm kéo dài mấy ngày liền. Những sợi mưa giăng mành, thi nhau rơi xuống đất. Chúng nhảy múa, tung bọt trắng xóa khắp cả không gian trên mặt đất. Tôi liếc chiếc đồng hồ treo tường, kim ngắn đã chỉ đến số 5 rồi mà mưa vẫn không ngớt. Ngồi trong phòng làm việc nhìn ra ngoài chờ mưa ngớt để về. Ngồi ngắm mưa rơi qua ô cửa tiếng mưa rơi rả rích, đều đều khiến tôi lại nhớ về quá khứ từ thời thơ ấu. Kỷ niệm xưa lại thoáng hiện lên trước mắt.
Tôi nói với Thu, xóm Củi Ðước bây giờ không còn xa xôi gì nữa. Ngày trước muốn về Củi Ðước phải đi hai chặng xe, một chặng đò dọc, một chuyến đò ngang, đi bộ thêm mấy cây số nữa mới đến. Bây giờ thì khác rồi.
Với người dân Việt Nam, đặc biệt là vùng chậm phát triển, khinh khí cầu là những mảng màu rực rỡ nhưng xa xôi, rất khó với tới. Chẳng người dân An Giang nào nghĩ rằng sẽ có dịp nhìn tận mắt, sờ tận tay chiếc khinh khí cầu khổng lồ, ngay tại xứ mình. Vậy mà, điều đó đã thành hiện thực, thậm chí lặp lại đến 2 lần, trong vòng 2 năm.
Khi nhỏ, ta ít để ý đến hai chữ quê hương, vì nó đã có sẵn trên mỗi bước chân, trong từng hơi thở, rất tự nhiên. Phải khi lớn lên, vì hoàn cảnh cụ thể nào đó phải rời đi, ý thức về quê hương mới trỗi dậy trong ta
“… là xứ quê mùa/ Đi thăm cháu ngoại một vùa cà na”. Người ta có thể điền bất kỳ địa danh nào ở miền Tây vào dấu ba chấm. Nhưng đó là chuyện hồi xưa. Còn bây giờ, cà na là đặc sản "hốt bạc" cho nhà nông, được trồng, được nâng niu chăm sóc chẳng khác gì những loại cây trái cao cấp khác!
Tỉnh dậy với cái trán mướt mát mồ hôi, hắn đạp tung tấm mền mỏng đắp ngang bụng ra. Tiếng rè rè quen thuộc từ chiếc máy lạnh second hand đã tắt lịm từ lúc nào. Căn phòng hơn chục mét vuông như thu nhỏ lại, nóng như cái lò bát quái. Không khí trong phòng không giãn ra theo cái nóng, mà quánh lại đến khó thở.