Cảnh khó khăn của 2 mảnh đời

03/12/2020 - 04:37

 - Đó là hoàn cảnh khó khăn của em Phan Đăng Phúc (13 tuổi, ngụ ấp Sơn Hòa, xã Vọng Đông, Thoại Sơn) và anh Ngô Hoài Thanh (39 tuổi, ngụ ấp Tân Hiệp A, thị trấn Óc Eo, Thoại Sơn, An Giang) khi cả 2 đều đau bệnh nhưng gia cảnh nghèo khó, gia đình không thể đưa đi chữa trị thường xuyên.

Từ năm học lớp 1, em Phan Đăng Phúc đã mang trong người căn bệnh thận hư và đến nay em đã nghỉ học giữa chừng vì không đủ sức khỏe đến lớp. Căn bệnh bắt đầu khi cả mình em sưng múp, gia đình đưa em đi cấp cứu tại bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán em bị hội chứng thận hư. Điều trị hơn nửa năm nhưng bệnh tình ngày càng trở nặng, em được chuyển lên Bệnh viện Nhi Đồng 1 (TP. Hồ Chí Minh). Nơi đây, bác sĩ đã tích cực điều trị và ổn định sức khỏe cho em. Mỗi tháng em phải tái khám và uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ.

Bà Đoàn Thị Hương (48 tuổi, mẹ em Phúc) chia sẻ: “Suốt 5 năm nay, tháng nào chồng tôi cũng làm quần quật với nghề phụ hồ, ai thuê gì làm nấy chỉ mong gom góp đủ tiền để đưa con lên thành phố tái khám. Bản thân tôi ở quê cũng chỉ biết làm mướn các công việc nhà nông (nhổ cỏ, cấy lúa, mót lúa, nuôi vịt) để kiếm tiền phụ giúp cho chồng.

Mấy ngày nay chồng tôi bị đau lưng, đau lan đến chân không đi được, khám ra mới biết bị đau thần kinh tọa. Nhà nghèo quá, giờ không có tiền ăn uống, không có tiền cho chồng con trị bệnh, tôi chỉ còn cách đi xin thuốc nam về sắc cho 2 cha con uống tạm, còn việc tái khám cho con tháng tới, tôi chưa biết tính sao”.

Phúc và cha, mẹ

Anh Ngô Hoài Thanh (ngụ ấp Tân Hiệp A, thị trấn Óc Eo, Thoại Sơn) mắc bệnh gout cấp tính và nhiễm trùng đường máu trong quá trình đi làm mướn với nghề làm vườn ở Đồng Nai.

Anh nhớ lại những ngày tháng đau bệnh: “Một mình lưu lạc nơi xứ người nên khi tôi ngã bệnh thì không tiền bạc, không người thân chăm sóc. Sau khi cấp cứu vì căn bệnh gout cấp tính, tôi trở về phòng trọ, không được mấy hôm tôi lại bị phong giật, đầu óc miên man rồi tự đi lang thang trên đường phố. Công an địa phương đã đưa tôi vào bệnh viện, đến khi sức khỏe ổn định hơn, tôi nhớ lại mọi chuyện và tìm cách trở về quê nhà”.

Trở về quê nhà không được bao lâu, anh Thanh lại bị chứng teo cơ làm anh không thể đi đứng bình thường, di chuyển phải nhờ đến đôi nạng.

Anh Ngô Hoài Thanh

Ông Nguyễn Thanh Hồng, hàng xóm gần nhà anh Thanh cho biết: “Hoàn cảnh cháu Thanh rất đáng thương. Cha mẹ cháu qua đời cách đây hơn 10 năm. Không có nhà ở, Thanh phải nương nhờ nhà bà con, hàng xóm xung quanh. Thời gian trước vì muốn có được cuộc sống ổn định hơn Thanh đã lên Đồng Nai tìm việc làm. Thế nhưng, chẳng được bao lâu thì ngã bệnh. Hiện tại, cơm ăn, nước uống, thuốc men mọi thứ đều trông chờ vào sự giúp đỡ của bà con chòm xóm”.

Rất mong những tấm lòng nhân ái gần xa sẻ chia, giúp đỡ em Phúc và anh Thanh để họ có điều kiện chữa trị bệnh tình, phần nào vơi bớt nỗi đau bệnh tật.

Bài, ảnh: NGỌC GIANG