Vì thế, ngành công nghiệp vũ trụ đang hướng tới việc thay đổi thực trạng này, bằng cách đầu tư vào các dự án cho phép các vệ tinh đã chết lơ lửng trong không gian tiếp tục được tiếp nhiên liệu, và phục vụ trở lại trên quỹ đạo.
Ngoài việc giúp giảm thiểu vấn đề rác vũ trụ ngày càng gia tăng, cách tiếp cận bền vững này còn có thể giúp cắt giảm lãng phí tài nguyên, và giảm chi phí liên quan đến việc vận hành các vệ tinh. Dưới đây là cách các cơ quan vũ trụ và công ty tư nhân lên kế hoạch tiếp nhiên liệu cho các vệ tinh đã chết trên quỹ đạo.
Để thực hiện điều này, Orbit Fab đề xuất một mạng lưới các kho nhiên liệu trên quỹ đạo không gian, kèm một đội tàu con thoi chuyên tiếp dẫn nhiên liệu cho các vệ tinh của khách hàng. Chìa khóa của chiến lược này là công nghệ giao diện tiếp nhiên liệu đặc biệt của công ty, nó có tên là Giao diện truyền chất lỏng có thể gắn nhanh (RAFTI).
Ngoài ra, NASA cũng đang vào cuộc trong chiến lược đặc biệt này. Trong đó, NASA đang phát triển công nghệ để biến việc tiếp nhiên liệu cho vệ tinh đã chết thành hiện thực thông qua Chương trình sứ mệnh Phục vụ, Lắp ráp và Sản xuất 1 (OSAM-1). Thực tế, OSAM-1 là con tàu được thiết kế để tiếp nhiên liệu cho vệ tinh trong không gian.
NASA có kế hoạch chứng minh khả năng của OSAM-1, bằng cách tiếp nhiên liệu cho Landsat 7, một vệ tinh quan sát Trái đất được phóng vào năm 1999. Tuy nhiên, OSAM-1, một phần trong chương trình Sứ mệnh Trình diễn Công nghệ của NASA, đã được lên kế hoạch phóng vào năm 2026 nhưng được cho là đã bị trì hoãn và vượt quá ngân sách.