Kết quả tìm kiếm cho "Cha mẹ ơi"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 321
Sinh ra trong gia đình khó khăn, lại mang căn bệnh bẩm sinh đã khiến cuộc đời em Dương Kim Chanh Đa (ngụ ấp Tân Đông, thị trấn Óc Eo, huyện Thoại Sơn) và em Nèang Kim Hương (ngụ phường Nhơn Hưng, TX. Tịnh Biên) trở nên bất hạnh. Hiện, 2 em đang rất cần những tấm lòng nhân ái hỗ trợ để vượt qua nghịch cảnh.
Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được 'trái gió trở trời', không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.
Chỉ riêng tại TP HCM, lượng bệnh nhân cả người lớn và trẻ em đến khám tại các bệnh viện ở thời điểm này tăng hơn 20% so với ngày thường
Thời gian qua, cả hệ thống chính trị và các tầng lớp Nhân dân cùng giúp đỡ, sẻ chia với các đối tượng yếu thế trong xã hội. Trực tiếp chăm sóc cho những đối tượng này còn có lực lượng làm công tác xã hội. Nhờ sự tận tâm của đội ngũ công tác xã hội, đã có nhiều tấm lòng hảo tâm chung tay giúp đỡ hàng ngàn mảnh đời khó khăn, chia sẻ và lan tỏa những nghĩa cử cao đẹp cho người yếu thế.
Huệ bán rau ở phố này cũng đã hơn hai năm. Ấy vậy mà chẳng ai hỏi tên Huệ là gì. Nếu cần mua rau, người ta chỉ ới một câu trống không: 'Này, rau'... là cô đã quay ngay lại rồi.
Trời nồm ẩm là điều kiện thuận lợi để virus, vi khuẩn, nấm mốc, ký sinh trùng phát triển gây bệnh, nhất là bệnh về đường hô hấp; bác sĩ hướng dẫn cách giữ vệ sinh phòng bệnh khi độ ẩm cao.
Khi nhỏ, ta ít để ý đến hai chữ quê hương, vì nó đã có sẵn trên mỗi bước chân, trong từng hơi thở, rất tự nhiên. Phải khi lớn lên, vì hoàn cảnh cụ thể nào đó phải rời đi, ý thức về quê hương mới trỗi dậy trong ta
1. Nếu có người hỏi tôi: Ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: Chị tư!
Sau những rực rỡ mai đào ngày Tết, những tiếng cười rộn rã niềm vui gặp gỡ mùa xuân; quê lại trở về nhịp sống đời thường trầm mặc như mái đình rêu phong nghìn năm cổ tích. Một sắc tím hoa xoan nơi ngõ quê sao cứ nôn nao lòng người giữa những cơn mưa riêu riêu hạt nhớ. Dẫu không còn thảng thốt với cảnh tháng ba ngày tám, vậy mà những khoảnh khắc xuân đã cạn ngày sao lòng ta không khỏi bâng khuâng về bóng dáng làng xưa!
Gà chưa gáy nhưng người dân trong xóm Bậu đã nối đuôi nhau dắt trâu ra đồng. Nằm trên ván gỗ, bé Ba đã nghe thấy ê a tiếng hò của các bà, các chị và cảm thấy trong người hứng khởi lắm. Nó đứng phắt dậy sửa soạn rồi chạy tót ra mé đầm gần nhà để hái bông súng. Bé Ba năm nay mới hai mươi, nó đẹp, dáng người đầy đặn và có đôi mắt tròn, trong như hòn bi ve. Nó thích nhất là mùa nước nổi, dù ngày thường súng vẫn nở đẹp nhưng chỉ có mùa này là rực rỡ nhất.
Đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành trên sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.