Kết quả tìm kiếm cho "Dâng Người tiếng hát mùa Xuân"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 347
“Xin chớ đừng quên. Em một mình. Em thương bạn. Em dắt bạn qua đồi. Em đứng bên nọ, quan họ người ngồi thì bên kia, kìa là bên kia. Kìa hòn đá là có đổ xô, ở cái bên kia kìa…” - hai liền chị Nguyễn Thị Thắm, Nguyễn Thị Lập tuổi đã lục tuần, mặt đối mặt trong lối hát đôi truyền thống, ca cho tôi nghe bài quan họ mà các chị bảo là “rặt cổ” và "chỉ riêng có ở Châm Khê" mang tên gọi “Hòn đá đổ xô”.
Qua những làn điệu dân ca, người Cao Lan ở Bắc Giang có thể gửi gắm những tâm tư, tình cảm với nhau, những ước mơ, nguyện vọng của người lao động với thiên nhiên và thần linh.
Khu rừng trồng tại tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu, trải qua hàng chục năm còn khá nguyên vẹn với nhiều loại gỗ quý, đặc biệt là những hàng cây sao thẳng tắp.
Ngày ra đi, Bảo nói với tôi nhất định Bảo sẽ trở về chốn này. Và rồi Bảo không về. Bánh xe thời gian cứ quay mải miết. Những mùa xuân lần lượt trôi qua trong nuối tiếc, bâng khuâng, hồ nghi, nỗi buồn pha lẫn sự đợi chờ vô vọng. Bảo ngày một xa dần.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Bộ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch Nguyễn Văn Hùng đã ban hành nhiều quyết định ghi danh di sản vào Danh mục Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia ở các lĩnh vực: Nghệ thuật trình diễn dân gian, lễ hội truyền thống, tiếng nói, chữ viết, nghề thủ công truyền thống...
Công nghệ phát triển, đời sống tinh thần của người dân nông thôn được nâng cao. Nhưng một số người vẫn dành niềm yêu thích cho chương trình nghệ thuật lưu động tổ chức tại quê mình. Buổi tối ở làng quê trở nên lung linh sắc màu, rộn rã âm nhạc.
Sau Tết là đến thời điểm rộn ràng của các lễ hội tháng Giêng ở các miền quê. Hằng năm, cả nước có khoảng 9.000 lễ hội lớn, nhỏ rải khắp mọi miền Tổ quốc, và hầu hết diễn ra vào mùa xuân, trong đó tháng Giêng có nhiều lễ hội nhất.
Sau những rực rỡ mai đào ngày Tết, những tiếng cười rộn rã niềm vui gặp gỡ mùa xuân; quê lại trở về nhịp sống đời thường trầm mặc như mái đình rêu phong nghìn năm cổ tích. Một sắc tím hoa xoan nơi ngõ quê sao cứ nôn nao lòng người giữa những cơn mưa riêu riêu hạt nhớ. Dẫu không còn thảng thốt với cảnh tháng ba ngày tám, vậy mà những khoảnh khắc xuân đã cạn ngày sao lòng ta không khỏi bâng khuâng về bóng dáng làng xưa!
Đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành trên sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.
Trạm y tế xã đìu hiu trong mưa phùn. Mưa lầy lội khiến cả một vùng quê đang háo hức không khí Tết bỗng chùng xuống. Chỉ có mấy người trồng đào đang mặc áo mưa đứng dưới bãi là có vẻ hào hứng, chốc chốc lại vang lên một tiếng cười. Kể ra, nếu trời nắng mãi thì năm nay lại “vỡ trận”, cái nghề bán không khí mùa xuân nó nhọc thế đấy…