Kết quả tìm kiếm cho "Xóm lao động"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1249
Tại lễ trao giải cuộc thi 'Sống đẹp' mùa 5 hôm nay, Báo Thanh Niên mời hai nhân vật "sống đẹp" - những người đã không quản ngại hiểm nguy xông pha cứu người ngay tại vùng rốn lũ miền Trung: anh Nguyễn Văn Minh và anh Huỳnh Hoàng Hải, giao lưu cùng bạn đọc.
Sáng sớm, trên cánh đồng bát ngát, người dân ăn vội chén cơm rồi nhanh chân xuống đồng cấy mạ. Từng dấu chân giẫm lớp bùn non, người cấy mạ khom lưng “dệt” nên những vạt lúa thẳng hàng trên đồng.
Từ những buổi họp ở ấp giản dị đến các mô hình “cầm tay chỉ việc”, từ phong trào thi đua sản xuất đến những cây cầu, con đường được xây bằng lòng dân, công tác tuyên truyền của Hội Nông dân tỉnh An Giang đã và đang tạo nên sức lan tỏa bền bỉ trong cộng đồng.
Khi gió bấc tràn về, chúng tôi trở lại xã Vĩnh Xương rồi xuôi về Khánh Bình. Hai xã biên giới ấy như đôi cánh tay dang rộng, đón dòng Mekong chảy vào đất Việt. Nơi đây, sông không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn mang theo nhịp sống kinh tế mới. Người dân vẫn giữ nếp mưu sinh dựa vào con nước nhưng vẫn chủ động mở thêm những hướng đi phù hợp với sự phát triển của vùng biên hôm nay.
Nhiều năm qua, ở ấp Vĩnh Trinh, xã Vĩnh Thuận, các thành viên Đội sửa chữa cầu, đường bị hư hỏng nhẹ vẫn miệt mài dặm vá những con đường xuống cấp, những cây cầu hư hỏng nhẹ giúp bà con đi lại an toàn. Đội hoạt động trên tinh thần tự nguyện vì cộng đồng và cả tình yêu với mảnh đất quê hương.
Những ngày cận Tết, khi không khí xuân dần hiện hữu trong từng ngõ phố, xóm làng, nhà vườn trồng hoa kiểng ở An Giang bước vào giai đoạn quan trọng nhất trong năm, chăm dáng, giữ thế để cây nở hoa đúng dịp. Từ mai vàng, bonsai đến bông trang trước sân nhà, mỗi khu vườn đều chung nhịp làm việc lặng lẽ nhưng kỹ lưỡng.
Không cần quảng cáo dài dòng, nhiều nông dân chọn cách đưa tên mình lên bao bì, nhãn mác sản phẩm. Họ coi đó là danh dự, cam kết chất lượng và cũng là cách gìn giữ văn hóa nông nghiệp quê nhà.
Điều đặc biệt, khi tôi tìm hiểu câu chuyện về những khu nhà đại đoàn kết trên quỹ đất công là rất ít tình trạng người dân bỏ nhà đi nơi khác sinh sống sau khi được cấp nhà. Cùng với sự quản lý chặt chẽ, bài bản của tổ tự quản, khóm, ấp, cấp xã, tính nhân văn của khu nhà được gìn giữ vẹn nguyên như ban đầu. Vấn đề đặt ra là làm thế nào để giữ “chuỗi”, phát huy hơn nữa mô hình ý nghĩa trong giai đoạn mới.
Không chỉ là nơi che mưa, che nắng, những khu nhà đại đoàn kết trên quỹ đất công còn tạo nên cộng đồng nhỏ, nơi những số phận từng chịu nhiều thiếu thốn tìm được sự đồng cảm, sẻ chia.
Cận Tết, các xưởng nhỏ và hợp tác xã ở An Giang vào guồng tăng tốc, làm xuyên ca để kịp đơn hàng dồn dập. Đơn lớn kéo theo yêu cầu nâng chất, chuẩn hóa mẫu mã và lo vận chuyển để hàng quê đi xa.
Gần 10 năm, trở lại các khu nhà đại đoàn kết đầu tiên của tỉnh An Giang (trước sáp nhập), tôi vẫn bắt gặp “nụ cười an cư”. Đó là nụ cười của sự bình yên, hy vọng và lòng biết ơn sâu sắc trước nghĩa tình rộng mở của cộng đồng...
Biển không chỉ là không gian mênh mông xanh thẳm, mà còn là nguồn sống của hàng triệu ngư dân dọc dải đất hình chữ S, đâu đâu cũng có những con người gắn bó máu thịt với biển. Ở ấp Bãi Bấc, đặc khu Kiên Hải (tỉnh An Giang) có một lão ngư đã ngoài 70 tuổi, nhưng vẫn ngày ngày vượt sóng gió, đánh bắt tôm cá, chăm lo cho con cháu…