Kết quả tìm kiếm cho "tai hại của việc quá chén"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 432
Triển vọng tăng trưởng kinh tế được đánh giá cao, còn lạm phát thì không quá đáng lo ngại. Có lẽ đó cũng là một phần lý do khiến niềm tin của các nhà đầu tư nước ngoài vẫn tiếp tục được củng cố, minh chứng qua con số 6,17 tỷ USD vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) đăng ký cấp mới trong quý I/2024, tăng 13,4% so với cùng kỳ năm trước.
Khi vụ YouTuber Độ Mixi mất kênh 7 triệu người theo dõi chưa kịp lắng xuống, đến lượt nghi vấn kênh Quang Linh Vlogs cũng bị hacker chiếm quyền điều khiển.
Đó là trường hợp của chị Trần Thị Bích (43 tuổi, ngụ ấp Phú An A, xã Phú Vĩnh, TX. Tân Châu, tỉnh An Giang). Thời gian qua, để 3 mẹ con có chén cơm manh áo, chị Bích phải một mình vật lộn với cuộc sống, làm nhiều việc khác nhau để có tiền nuôi 2 con ăn học…
Để ghi điểm trong mắt của những người xung quanh, bạn có thể lựa chọn cho mình những loại thực phẩm cải thiện mùi hương của cơ thể trong chế độ ăn uống hằng ngày.
Thi thể của những người di cư không rõ danh tính đã được khai quật từ ngôi mộ, các mẫu được lấy để xét nghiệm ADN và các thi thể được cải táng tại một nghĩa địa cụ thể để điều tra sau này.
Một chiếc xe tải nhỏ chứa máy móc, một tấm vải màn hình 250 inch, đội chiếu phim lưu động vỏn vẹn 3 người đã đi khắp nơi trong tỉnh, về đến vùng sâu, vùng xa, biên giới, mang “ánh sáng văn hóa” cho người dân. Dù rằng, nhịp sống hiện đại dần làm mất vị thế của nghề, nhưng họ vẫn âm thầm phục vụ, chưa hề ngơi nghỉ.
Ai cũng có một miền yêu thương khắc sâu trong tâm tưởng. Cái Mơn không phải là nơi tôi “chôn nhau cắt rốn” nhưng đã lưu giữ thật nhiều nụ cười và nước mắt từ thuở hoa niên. Năm tôi lên hai tuổi, má đi lấy chồng, gửi tôi lại cho ngoại ở Thủ Thừa, Long An.
Sau Tết là đến thời điểm rộn ràng của các lễ hội tháng Giêng ở các miền quê. Hằng năm, cả nước có khoảng 9.000 lễ hội lớn, nhỏ rải khắp mọi miền Tổ quốc, và hầu hết diễn ra vào mùa xuân, trong đó tháng Giêng có nhiều lễ hội nhất.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.
Trạm y tế xã đìu hiu trong mưa phùn. Mưa lầy lội khiến cả một vùng quê đang háo hức không khí Tết bỗng chùng xuống. Chỉ có mấy người trồng đào đang mặc áo mưa đứng dưới bãi là có vẻ hào hứng, chốc chốc lại vang lên một tiếng cười. Kể ra, nếu trời nắng mãi thì năm nay lại “vỡ trận”, cái nghề bán không khí mùa xuân nó nhọc thế đấy…
Không hiểu sao tháng Chạp nào cũng trôi nhanh đến thế! Vèo cái là mùng một Tết. Rồi ra Giêng lại đúng là ngày rộng tháng dài, đi mãi vẫn chưa hết lễ hội tháng Giêng…
Trót gắn cuộc đời vào nghề thợ lặn, họ phải bôn ba với cuộc mưu sinh nơi đáy sông sâu. Dù vất vả, gian nan nhưng họ không dứt được với nghề. Phần vì gánh nặng cơm áo, phần vì chút nghĩa nhân văn trong cái nghiệp “hạ bạc” của mình.