Đêm đầy sao, những ngôi sao điểm xuyết bầu trời, mây thong dong trôi, gió nhè nhẹ thổi. Nhưng đôi bạn trẻ không trông thấy sự tĩnh lặng của trời đêm, đôi mắt họ hờ hững nhìn bầu trời dưới nước. Họ không biết rằng dù trăng sao trên trời còn chẳng bền vững bởi những đám mây, huống chi bóng trăng dưới nước luôn vô thường vì những cái dập dềnh của sóng. Lan đưa bàn tay khẽ chạm vào má Hiên:
- Giờ mình tính sao anh?
Hiên im lặng. Câu này Lan đã hỏi Hiên rất nhiều lần và Hiên cũng hay tự hỏi mình như thế. Nếu có câu trả lời thì họ chẳng ngồi hàng giờ nơi con đê này. Ở đời hay có những câu hỏi vu vơ chẳng vì điều gì, nhưng con người vẫn cứ phải thốt lên để biết mình còn tồn tại.
- Mấy nay má em có nói gì anh không? - Hiên hỏi.
- Dạ không. Tính má em thì anh biết rồi, như đàn ông vậy, dễ nổi nóng mà cũng dễ quên, miễn đừng nhắc tới mẹ anh là được.
- Sao anh khổ với mấy bà này quá! Chẳng lẽ họ không thương mình sao em?
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai. Em cũng như anh mà, anh Hiên.
Họ lại im lặng. Biết bao nhiêu lần câu chuyện cứ lửng lơ như con nước mùng 10, treo lủng lẳng như trái bần mọc tuốt cành cao. Lan chẳng nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần trên con đê này, Hiên cũng không nhớ đã bao nhiêu bận mình vỗ về người yêu mà con tim cũng như đang bị ai cào xé.
Má Lan thứ sáu, dân trong vùng gọi là cô sáu dừa khô. Nhà Lan chuyên mua dừa khô rồi nạo ra bán. Tính tình cô sáu rốp rẻng, lẹ làng như đàn ông, nói một là một, hai là hai, không bao giờ trở xuôi trở ngược. Mẹ Hiên là cô ba Vui. Tên thì vậy nhưng lúc nào nhìn bà cũng cáu kỉnh, khó khăn, đặc biệt là tin dị đoan kinh khủng. Cả hai đều góa chồng, một mình nuôi con khôn lớn. Hôm cô ba tới nhà cô sáu hỏi vợ cho Hiên, cả hai gia đình thống nhất hết rồi. Bỗng một hôm, cô ba hứng chí đi coi bói, ông thầy ác đạn phán đôi trẻ rơi vô cái cung “bát san tuyệt mạng”, cưới về thế nào cũng có một đứa "văng dên". Nhưng đứa nào đi thì thầy lắc đầu theo kiểu cao nhân: “Thiên cơ bất khả lộ”. Cô ba về mặt mũi buồn hiu. Cô có mỗi thằng con trai nối dõi tông đường, cô đặt hết tình thương vô Hiên, lỡ có gì chắc cô không sống nổi. Thế là cô giấu Hiên, tới nhà cô sáu dừa khô nói chuyện. Cô sáu tánh nóng như Trương Phi, vừa nghe chuyện đã hậm hực:
- Chị lớn rồi mà làm như đứa con nít. Con tui có phải trái bần, trái ổi đâu.
- Chị sáu thông cảm giùm. Thầy đã nói vậy rồi, lỡ một trong hai đứa có chuyện gì sao chị em mình sống nổi. Tui biết tụi nó sẽ buồn, nhưng mà chuyện gì rồi cũng qua, thông cảm nha chị!
- Thầy nào coi? Chị chỉ đi, tui tới đốt nhà ổng liền. Thứ quân ác ôn, giúp người ta không giúp thì thôi lại còn phá.
- Ổng hay lắm, xưa giờ coi đúng không hà.
- Đúng gì mà đúng... Hồi xưa, thầy cũng coi vợ chồng tui hợp. Vậy mà mới đẻ con Lan mấy tháng, ổng ra đồng mả nằm rồi. Vậy hợp chỗ nào đâu? Chị muốn gì thì nói đại đi chứ đừng có kiếm chuyện!
Nói rồi, cô sáu đi giật ngược lại võng nằm, xui sao đạp trúng thau dừa khô đang nạo làm cơm dừa văng cùng mình cô ba. Cô ba tưởng cô sáu chơi mình, chửi xiên xỏ mấy câu rồi cắp giỏ về tuốt. Từ bữa đó, họ cấm đôi trẻ quen nhau. Họ nghĩ họ đang thương con, nhưng họ không biết họ đang thương chính bản thân mình và những đứa con trở thành bức bình phong bao biện.
- Giờ anh tính sao em cũng nghe anh! - Lan khẽ nói với Hiên.
Hiên im lặng hồi lâu, vuốt tóc Lan rồi hỏi:
- Em có thương anh không?
- Em thương anh nhiều lắm chứ!
- Em có dám chết cùng anh không?
Nghe Hiên hỏi vậy, Lan cũng không bất ngờ, nàng nức nở trên vai Hiên:
- Nếu mình không được ở bên nhau thì có khác gì như đã chết đâu anh. Hổm rày em buồn lắm, ngày nào em cũng khóc ướt gối, nhưng nhắc tới anh với bác ba là má em chửi dữ lắm. Em cũng muốn chết cho rồi.
- Anh cũng khác gì em. Nếu kiếp này mình không được ở bên nhau thì hẹn kiếp sau.
- Nhưng mình làm vậy có phải là bất hiếu không anh?
- Đâu ai thương mình. Nếu thương thì giờ mình đã được ở bên nhau rồi. Khi không nghe lời thiên hạ để con mình khổ như vầy.
- Nhưng em nghe nói xuống dưới mình phải uống canh Mạnh Bà, vậy sao mình nhớ được nhau đây anh?
- Mình cương quyết không uống. Ở trên đây mình vì người thân, chứ dưới kia có bà con dòng họ gì đâu mà mình nghe lời họ. Không lẽ đã chết rồi lại chết thêm lần nữa.
Nghe Hiên nói, Lan nắm chặt tay Hiên cương quyết gật đầu. Trong giây phút cuồng si, họ đã suy nghĩ và quyết định làm như thế. Không ai nói cho họ biết rằng cái chết chỉ là sự tiếp nối của đau khổ nếu ta không giải quyết được nó ngay từ lúc phát sinh. Họ giận mẹ mình. Cơn giận làm cho đầu óc con người ta trở nên mụ mị, đưa đến hành động bốc đồng mà điều đánh đổi đôi khi là cả cuộc đời. Họ không biết rằng được làm người rất khó, khó như con rùa mù tìm bọng cây giữa biển khơi. Họ không nhìn tấm gương của người mang nặng đẻ đau ra họ. Chẳng phải cô sáu đã một mình nạo dừa khô nuôi Lan từ hồi Lan còn chưa biết lật? Chẳng phải da bàn chân cô ba đã lột bao nhiêu lớp vì lội biền, lội ruộng để cho Hiên nên vóc nên hình. Và cô cũng chỉ một mình mà thôi. Nếu làm một cuộc so sánh thì việc họ đang chịu bây giờ có là gì so với người xưa? Cô ba, cô sáu đáng thương khi thương con không đúng cách, khi chẳng biết đang thương con hay thương bản thân, tự biến mình thành một người mù trong chuỗi người mù dài bất tận. Hiên và Lan đáng thương khi lao vào yêu mà chưa hiểu trọn vẹn chữ tình, không biết thương sao cho không khổ mình, khổ người. Họ giống như người chưa biết phân biệt trái cây nào ăn được hay không đã vội vào rừng độc cư lánh xa thế sự, rồi chết vì ăn phải trái độc. Họ giống như người chưa trải qua va vấp đã được trời cho tài vật khổng lồ, để rồi ngạo mạn khinh đời hoặc là bần cùng nghèo khó. Họ bứt mớ dây bòng bòng cột tay lại với nhau. Họ nghĩ như vậy sẽ mãi mãi bên nhau. Họ từ từ đi xuống lòng sông, gió kéo mây che trăng, con nước lớn theo tiếng kêu bìm bịp.
- Con ơi!...
Cô ba hoảng hồn la lên, mái tóc dài rũ rượi, mồ hôi tuôn như tắm. Cô vội vàng đưa hai bàn tay sờ khắp người, bứt mấy cọng tóc mai nghe bừng bực. Nhìn ra mương thấy Hiên đang ngồi câu cá, cô chửi:
- Thằng quỷ! Đi vô nhà! Không thấy mương hào hay sao?
Ai vừa ở địa ngục chui lên mới hiểu cảm giác cô ba lúc này. Nhìn thằng con còn nguyên, cô mới biết mình nằm mơ, nhưng mà cô sợ lắm. Thầy bói nói bàn tay cô có đường “Đông phù, Tây trợ”, được ông bà dựa nên trực giác rất mạnh, hễ mơ cái gì là trúng cái đó, cô cũng kiểm nghiệm nhiều rồi. Thôi thì bây giờ dù cô sáu có chọi nguyên trái dừa khô thì cô ba cũng ráng cắn răng mà chịu, chứ lỡ thằng con làm như mơ thì cô biết tính sao. Cô la lớn lên biểu Hiên:
- Vô! Vô! Cưới liền! Cưới liền!
Hiên chẳng hiểu gì ráo, đứng chết trân như bắp đợi mưa. Mới mấy tuần trước còn chửi lộn, cơm dừa lấm tấm đầy mình, hứa hẹn không đội trời chung kia mà, mấy người này sao khó hiểu vậy ta? Trong khi Hiên còn đang lơ ngơ thì cô ba đã mở tủ lấy áo dài, mặc kệ cuốn sổ coi bổn mạng năm con rồng đang bị gió lật từng trang xộc xệch.
Theo HUỲNH THÔNG (Báo Long An)