Hoa sữa. Ảnh minh họa
Lối về tháng Chín có cơn gió Thu bay bay nhè nhẹ, thoảng thơm của hoa cỏ ngất ngây. Gió Thu cứ thế thênh thang lướt nhẹ, thổi tung những lọn tóc mây, làm bồng bềnh những khối mây lững thững, chầm chậm trôi. Gió Thu man mát, se lạnh trong một sớm mai nắng vàng rải đầy lối đi... Lúc này, ta bỗng dưng thấy bé bỏng, muốn làm một làn hương giữa muôn hương Thu nồng nàn dịu ngọt. Ta ước được nằm sõng soài trên thảm cỏ nội, nghe gió Thu mênh mang chở những làn hương thương nhớ.
Lối về tháng Chín mang màu sắc diệu kỳ, rực rỡ cờ hoa, học trò vui mừng tung tăng tới trường đi dự ngày khai giảng. Tiếng trống giục giã, rộn vang hòa cùng tiếng nói cười bạn bè, thầy cô mến thương. Tuổi học trò đẹp vô cùng khi được xúng xính quần áo mới, cặp sách tới trường, ươm đầy tri thức. Chúng ta dù đã, đang là học trò thì đều luôn bâng khuâng mỗi khi thấy tháng Chín về, thấy tiếng trống, thấy màu cờ rực rỡ. Văng vẳng bên tai là lời nhắc nhở của Bác Hồ kính yêu: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em”. Ta như trẻ lại tuổi học trò thơ ngây, thấy mình trong bộ dạng của những cô cậu học trò tinh nghịch, đạp xe đi dự ngày khai trường và nguyện cố gắng hết sức mình để học tập, trở thành người có ích.
Lối về tháng Chín, ta thênh thang đi giữa vườn quê ngập tràn hoa trái. Vườn quê luôn là nơi ngọt ngào và luyến nhớ nhất của những đứa con khi xa quê mỗi lúc nhớ về. Ở quê, nhà nào dẫu rộng hay chật cũng để dành một khoảnh đất làm vườn trồng cây lấy quả. Tháng Chín thương hương ổi cơm, thương những chiều ta tha thẩn bên bờ ao hái ổi cùng lũ bạn. Ổi cơm be bé tròn lẳn, ruột màu hồng, lại có mùi thơm khó cưỡng. Rồi thị, na, hồng, bưởi... Quả quê là thức quà vô giá mà tạo hóa ban tặng cho những đứa trẻ nghèo. Lớn lên, bon chen phố thị, thèm xiết bao quả quê tháng Chín vẫy gọi, quê nhà lung linh yêu thương...
Lối về tháng Chín, ta nhung nhớ một mùa trăng diệu kì. Mùa trăng của tuổi thơ có ánh trăng quê tròn to, lung linh tỏa sáng khắp đường quê, rọi soi từng khuôn mặt đầy ắp những nụ cười thơ trẻ. Ta nhớ, rất nhớ những mùa trăng giản dị, chẳng biết vị bánh nướng, bánh dẻo như thế nào, cũng chẳng có trống kèn nhộn nhịp, mà chỉ có tiếng nói cười bè bạn, những đứa trẻ quê ngây ngô, thánh thiện. Cả lũ ngồi quây quần trong sân kho của xóm, hát vang bài hát “Chiếc đèn ông sao” và ăn hoa quả vườn nhà gom góp lại. “Bữa tiệc” đơn giản, nhưng lại đáng nhớ vô cùng. Để rồi sau này khi lớn lên, qua bao nhiêu mùa trăng với đầy ắp bánh kẹo, nhưng ta vẫn thương nhớ ngày xưa vô cùng.
Lối về tháng Chín hôm nay, bản thân ta đã trong một hình hài trưởng thành. Con đường ta đi có chông gai, khó khăn, nhưng không làm ta chùn bước. Ta nhận ra quá khứ, những tháng Chín xưa cũ là bước đệm, là dòng hồi ức tươi đẹp để ta lớn hơn, tiếp bước những năm tháng thanh xuân rực rỡ. Cảm ơn tháng Chín, những ngày tháng ta sống trọn với đam mê, cảm xúc và tất cả những gì thương quý nhất!
Theo LÊ THỊ NINH (Báo Biên Phòng)