Mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy phòng bệnh có thêm một em nhỏ. Đó là một cậu bé chừng 7-8 tuổi, dáng người gầy gò, đang nằm co chân trong vòng tay của mẹ. Mẹ tôi chuyển sang nằm cùng giường với tôi từ lúc nào mà tôi không hề biết. Tôi ngủ say quá. Có lẽ đêm qua, cậu bé kia được chuyển vào phòng của tôi nên mẹ tôi phải trả giường cho hai mẹ con bạn đó nằm. Chiếc giường một bé xíu ở phòng bệnh khoa nhi khiến mẹ phải nằm nghiêng người, có khi mẹ ngồi trông tôi ngủ mà tôi cũng không biết.
Tôi đi bệnh viện vì đau bụng. Những cơn đau đủ các cung bậc, từ âm ỉ đến cuộn trào, dữ dội. Có lúc tôi cảm giác như hàng ngàn mũi kim đâm nhói vào quanh vùng ngực. Giữa đêm, tôi gọi mẹ, tôi buồn nôn. Tôi đau tê điếng cả người. Mẹ hoảng hốt sợ tôi bị đau ruột thừa nên đánh thức bố dậy, gọi xe taxi đưa tôi vào viện. Tôi được bác sĩ khám, siêu âm nhưng không phải đau ruột thừa. Tôi phải nội soi dạ dày, được chẩn đoán là đau dạ dày cấp và chuyển xuống khoa nhi. Phòng có 6 giường, vẫn còn trống 2 giường nên tôi nằm một giường, mẹ nằm một giường. Bác sĩ dặn:
- Từ nay kiêng ăn đồ cay, đồ chua, hạn chế đồ chiên rán… Đặc biệt là không được bỏ bữa, không được ăn uống thất thường. Học hành vừa sức, đừng để căng thẳng quá nhé!
Mẹ chải tóc cho tôi, ôm tôi và thủ thỉ:
- Đấy! Con nghe bác sĩ dặn nhé! Từ nay con nhớ ăn uống cẩn thận, không được bỏ bữa. Học hành thì đỡ rồi, được nghỉ hè rồi, con ạ! Phải giữ gìn sức khỏe, chứ vào viện là thế này đây - mẹ đưa mắt nhìn khắp phòng. Tôi nhìn theo, phát hiện hai bạn nhỏ tuổi hơn tôi cũng đang điều trị viêm dạ dày.
- Khổ thân! Bé tí mà đã bị đau dạ dày, mẹ tôi ngạc ngạc nhiên.
- Bà bé Lan ở giường đối diện vừa buộc tóc cho cháu gái vừa trả lời mẹ tôi:
- Do ăn uống và cơ địa từng đứa đấy bác ạ! Bà cháu tôi vào viện gần một tuần nay rồi. Ban ngày thì tôi trông cháu, tối đến thì bố mẹ cháu thay nhau.
Cậu bé tên Quân vừa vào phòng đêm qua đã tỉnh dậy, nằng nặc đòi về:
- Con không ở bệnh viện đâu! Mẹ cho con về nhà đi.
Cậu bé tên Sơn chừng học lớp 5 ở cạnh giường tôi tụt khỏi giường sang rủ:
- Em ơi! Tí chơi cờ cá ngựa với anh đi! Bác sĩ không cho về ngay đâu. Phải một tuần em ạ!
Sau khi được cả phòng dỗ dành, bé Quân hết đòi về mà đòi ăn. Bé kêu đói nên mẹ tôi chạy đi mua cháo hộ. Cả phòng lần lượt chờ nhau làm vệ sinh buổi sáng rồi ăn sáng. Bác sĩ đi phát thuốc, tiêm và dặn dò cẩn thận từng bệnh nhân và người nhà. Tôi bị nhẹ nên không phải tiêm. Bác sĩ bảo hôm sau tôi có thể xuất viện về nhà điều trị ngoại trú, từ nay phải ăn uống khoa học.
Sau một hồi nghỉ ngơi ngấm thuốc, tôi, Quân, Sơn và Lan tụm lại chơi cờ. Bé Quân hay nói nhất. Giọng nó như ông cụ non:
- Mai kia em muốn làm bác sĩ, em tiêm cho mọi người.
Lan thì hớn hở:
- Em làm nhà báo cơ. Nhà báo được đi nhiều nơi chứ bác sĩ chỉ quanh quẩn ở phòng bệnh thôi. Thế còn chị Oanh thích làm gì? - Lan quay sang hỏi tôi:
- Chị muốn làm ... cô giáo như mẹ chị.
- Ôi! Mẹ chị làm cô giáo ạ! Thích thế. Có bài nào khó chị lại hỏi mẹ chị à? Mẹ em toàn bảo em đi mà tra gu gồ (Google), giọng Quân lém lỉnh.
Cả bọn vừa chơi cờ vừa nói chuyện rôm rả, vèo cái đã đến gần trưa. Bố tôi mang sang cho tôi mấy cuốn sách thiếu nhi khiến các em cùng phòng bệnh thích lắm, cứ đòi mượn. Quân thích cuốn Chiến binh cầu vồng. Lan thích cuốn Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng. Sơn mượn cuốn Con mèo dạy hải âu bay. Mấy cuốn đó tôi đều đọc rồi nhưng bố cứ mang cho tôi đọc lại. Không ngờ các em thích sách nên tôi nhường luôn.
Hôm sau, bác sĩ quyết định cho tôi được xuất viện. Tôi sung sướng muốn reo lên nhưng chợt nhận ra đây là phòng bệnh. Ba em chưa được về nên tôi kìm lại niềm vui của mình. Bé Quân phụng phịu:
- Em cũng muốn được về nhà như chị.
- Em chịu khó uống thuốc nhé, tuần sau là được về thôi. Chị tặng em cuốn sách đó.
- Thế còn em?, Lan giơ cuốn sách đang đọc dở lên.
- Em nữa? - Sơn cũng chìa cuốn sách về phía tôi.
Tôi cười:
- Chị tặng cả ba em đó! Chúc các em mau khỏi ốm nha!
Cả bọn đồng thanh: “Em cảm ơn chị ạ!”. Tôi thấy lòng vui quá. Vui vì tôi được ra viện. Vui vì tôi tặng sách hay cho các em. Dù ở cùng phòng bệnh một thời gian ngắn nhưng chúng tôi rất quý mến nhau. Cả bọn cùng hứa với bác sĩ là từ nay sẽ ăn uống điều độ, sẽ tránh ăn những đồ có hại cho dạ dày. Vào viện có 2 ngày mà tôi đã thấm thía sức khỏe thật quý giá nên mình phải biết giữ gìn.
VƯƠNG LÂM OANH (Lớp 8D, Trường THCS Nguyễn Trãi, huyện Nam Sách)
Theo Báo Hải Dương