Tháng 5 thương nhớ!

14/05/2021 - 04:40

 - Tháng 5, tháng của những cơn mưa đầu mùa bất chợt làm bung tỏa sắc tím bằng lăng, rực rỡ của những nhành hoa phượng đỏ làm cho học sinh phải lưu luyến, bâng khuâng. Tháng 5 dường như ngắn lại với học sinh cuối cấp và trở thành sự luyến tiếc, nỗi nhớ không nguôi của những cô, cậu học trò phải ở nhà vì sống trong thời… COVID.

Gần 2 năm cả thế giới phải chống chọi với dịch bệnh COVID-19 cũng là ngần ấy 2 cái tháng 5, nhiều học sinh trong cả nước bị xáo trộn lịch học, thi cử và nghỉ hè. Tháng 5 dường như không còn là tháng để biết bao cô cậu học trò bày tỏ niềm nhớ thương, lưu luyến, vấn vương của tuổi học trò. Là những buổi vùi đầu vào thi cử, là những buổi chiều mưa thả trôi tâm hồn, lang mang gợi nhớ về những ngày đầu tiên đi học, những kỷ niệm bên mái trường mến yêu các cấp và nay phải làm một cái gì đó để đánh dấu một thời áo trắng, lắm mơ mộng, ước mơ nhưng cũng lắm sự tinh nghịch, quậy phá. Đối với học sinh cuối cấp, tháng 5 chính là khoảng thời gian để các em trao vội tay nhau quyển sổ lưu bút mà nay có thể thay thế bằng những dòng tâm trạng luyến lưu trên trang mạng xã hội Facebook, Fanpage, hội, nhóm riêng tư của lớp.

Đó là những buổi hẹn hò chụp ảnh kỷ niệm với bạn bè, thầy cô bên hàng cây phượng đỏ thắm sân trường, hàng tím bằng lăng mộng mơ. Bởi, còn có bao lâu các bạn trẻ phải rời xa chiếc áo trắng tinh khôi để bước vào giảng đường đại học, trường nghề hay đi vào cuộc sống lao động. Đó là những buổi văn nghệ sôi nổi, cuộc thi nhảy, khiêu vũ hiện đại hay lắng lòng lại với những giây phút đầy xúc động của buổi lễ tri ân và trưởng thành. Tháng 5 ngắn ngủi vậy đó, thế nhưng giờ nó lại càng ngắn hơn bởi những con số dịch bệnh ngày càng tăng, những công văn nóng, khẩn về việc tạm dừng đi học và chuyển sang học trực tuyến, không tổ chức các hoạt động ngoại khóa, sinh hoạt tập trung đông người trong trường.

Những hoạt động văn nghệ cuối cùng của nhóm sinh viên ngành mầm non của Trường Đại học An Giang diễn vội trong đêm, vì không thể diễn ra theo lịch như dự kiến. Tuy kém vui nhưng các em sinh viên đều ý thức được tình hình dịch bệnh, việc dừng các hoạt động đông người, những chương trình vui chơi, tạo kỷ niệm yêu thương sẽ góp phần vào việc hạn chế dịch bệnh lây lan trong cộng đồng. Bao cảm xúc yêu thương, lưu luyến khi chia tay bạn bè, thầy cô được các bạn gói ghém lại và chuyển sang các hình thức chia sẻ trực tuyến. Đó là tận dụng những hình ảnh cũ, hoạt động cũ để tạo những Video clip, những Album điện tử. Những nhóm, hội nhanh chóng được thành lập để chia sẻ những thông tin, công văn mới nhất về lịch học, lịch thi, những điều lưu ý của giáo viên trong những ngày ôn tập cho các kỳ thi quan trọng. Tháng 5 đến vội và ra đi vội vã như những cơn mưa đầu mùa bất chợt.

Tháng 5 không là những gì diễn ra như hàng năm mà nó lắng dần trong ký ức của những đứa học trò may mắn được đi qua tháng 5 ngày ấy. Bạn Song Minh (sinh viên lớp DH20AV, Trường Đại học An Giang) vẫn vẹn nguyên cảm xúc của mình về cái tháng nhớ thương. Song Minh viết: “Tiết kiểm tra kết thúc trong sự xôn xao của một nhóm sinh viên vừa tan lớp. Con đường đến nhà xe rực rỡ một màu đỏ của những cánh phượng đầu mùa. Vậy là một năm học nữa sắp qua đi. Trở lại con đường ngập đầy cánh phượng, từng đôi chân của tôi cứ thế bước đi. Ở một ngôi trường đại học xa xôi nào đó, khoảng trời đại học của bạn tôi có lẽ cũng ngập đầy sắc phượng. Năm ấy, lớp chúng tôi ở tận lầu 3, cây phượng già chỉ cao đến đấy, bước ra hành lang đã thấy được cả tán cây. Cánh phượng rực rỡ, cũng giống như mơ ước về tương lai, khi đó chúng tôi cảm giác chỉ cần vươn tay đã có thể chạm tới, dễ dàng lại đơn giản. Ấy vậy mà hôm nay sải bước trên con đường dài của giảng đường đại học, những cánh phượng ấy lại ở tận nơi xa, chỉ có thể ngước nhìn mà không dám với tay... và đích đến mà chúng tôi đang theo đuổi không còn gần như chúng tôi từng nghĩ. Cả chúng tôi cũng đã khác xưa cho dù có cùng ngước nhìn những cánh phượng rực đỏ thì bầu trời phía trên cũng chẳng còn giống nhau”.

 “Loay hoay vậy mà đã năm thứ 2 đại học, cũng là gần 2 năm tôi đi đi lại lại trên con đường quen thuộc này. Hàng phượng đỏ rực trên đầu và thảm cỏ xanh mượt dưới chân vẫn ở đó với tôi như ngày đầu vào đại học. Từng mùa hạ cứ qua đi khi những cánh phượng hết tàn lại nở. Từng học kỳ nối tiếp nhau chớp nhoáng như một cái ngoảnh đầu, một lần chớp mắt. Đến hôm nay chợt thấy phượng nở mới hay chúng ta của ngày đó nay sắp trưởng thành, nhìn sắc đỏ tháng 5 cứ bâng khuâng một khoảng trời thương nhớ” - Song Minh trải lòng.

NGỌC GIANG