Bảo vẫn chưa trả lời. Tôi bật khóc trong một đêm sương rơi lạnh buốt.
*
Qua rồi một mùa hồng chín. Những cành hồng mùa thu xanh mướt, lá hồng um tùm, quả chín bói lúc lỉu đỏ ửng trên cành cây xanh biếc. Giờ đã đến lúc những cây hồng trở nên khẳng khiu. Lá rụng, chỉ còn sót lại một vài chiếc lá ở trên cành. Căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa vườn hồng dưới thung lũng trở nên rõ hơn khi nhìn từ trên đèo. Nếu vào mùa trước, có lẽ căn nhà gỗ ấy đã bị chìm khuất giữa bạt ngàn thông xanh, cà phê xen lẫn hồng mọng nước. Không để ý kỹ, căn nhà sẽ bị người đời quên lãng như cách mà Bảo quên tôi và quên đi những ký ức hồn nhiên giữa phố núi yên lành.
Tôi thường hay ngồi bên chiếc bàn gỗ cao trước cửa nhà viết tiểu thuyết, nói đúng hơn là viết những gì mình nghĩ ra. Những thứ đó, nếu gọi là tiểu thuyết thì có vẻ hơi cao siêu. Tôi viết tất cả mọi thứ, viết hết những ký ức của mình, về Bảo, về thành phố này, về căn nhà gỗ nhỏ lọt thỏm giữa thung lũng có con đường nhỏ xíu quanh co dẫn lối lên đèo... Tôi sợ có một lúc nào đó trong cuộc đời mình sẽ quên mất thì thật là xót xa. Những ký ức mà tôi đã chắt chiu suốt dọc dài năm tháng. Căn nhà gỗ nhỏ này từng là ước mơ lớn lao của tôi với Bảo.
Bằng những nỗ lực suốt một thời thanh xuân, chúng tôi đã cùng chung tay lát từng miếng gỗ, lợp từng tấm tôn, trồng từng khóm hoa, vạch từng lối đi trước nhà hay bên hè ngõ. Tôi trồng hoa đủ loại, nhiều nhất là cúc hoạ mi, kế đến là lavender tím, hoa hồng dây leo nay đã trèo lên vách nhà trổ từng bông hoa đỏ tươi như những đốm lửa. Misa nay cũng đã lớn lên, chạy nhảy, có lúc lẩn trốn tôi giữa vườn cà phê để tôi phải sốt ruột đi tìm.
Giống mèo ấy khôn, Bảo mang về từ miền xuôi. Tôi yêu Misa như yêu một đứa trẻ, một người bạn thân thiết nhất của mình. Nhà dựng xong, chúng tôi đã sống cùng nhau những ngày bình yên, êm ấm. Khu vườn mọc thêm nhiều hoa đẹp. Xuân sang, bầu trời quang đãng, tiết trời dễ chịu, hoa nở rực rỡ từ thung lũng lên đỉnh đèo. Tôi ngồi ngắm hoa, viết lách, cùng Bảo thêu dệt nên một viễn cảnh tươi đẹp. Đời là chuỗi ngày không thể đoán định trước, chúng tôi cũng chẳng mong cầu gì, chỉ mong quãng đời sau này sẽ có nhau và cùng gắn bó với phố núi mà cả hai đều yêu như máu thịt.
*
Những ngọn đồi từng ngày, từng giờ bị xẻ thịt. Núi bị bạt ra, san bằng, mùa mưa sạt lở liên miên. Những rừng thông bị đốn hạ, nhìn từ trên cao lởm chởm từng mảng to tướng. Nhiều công trình bê tông cốt thép mọc lên không làm cho người phố núi vui, ngược lại họ thêm oán hờn, xa xót. Cánh chim bay rời rừng. Tôi ngồi bên hiên nắng nhìn ra xa xôi, vang vọng bên tai tiếng đồi thông rung rinh hòa lẫn trong tiếng vỡ núi từ phương xa vọng lại, lòng rối bời.
Bảo vẫn còn đi đâu đó chưa về. Misa tắm nắng ngoài sân nhà, đất đỏ bám vào bộ lông lem luốc. Đêm hôm qua tôi thấy Bảo thức trắng. Sương rơi trên cành cây, đọng thành từng giọt nhỏ xuống mái tôn. Tôi nhắc Bảo đi ngủ sớm. Trong giấc chập chờn, tôi thấy Bảo ngồi nhìn ra thung lũng đêm qua khung cửa. Sợ tôi lạnh, Bảo với tay đóng cửa lại. Tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Những trằn trọc của Bảo cứ kéo dài từ đêm này đến đêm khác. Một chiều ngồi dưới mái hiên, tôi nghe Bảo nói:
- Anh muốn đi xa.
- Đi xa là đi đâu? - Tôi hỏi.
Bảo nhìn tôi đăm đăm,
đáp gọn:
- Thành phố.
- Chẳng phải chúng mình cũng đang sống trong thành phố hay sao?
- Một thành phố đông đúc, rộn rã, hiện đại... - Bảo từ tốn nói - Không giống như phố núi buồn tẻ, đơn điệu này, nó dễ khiến lòng người chùng xuống...
Tôi lặng người đi. Đã có lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau gắn bó với phố núi một thời gian rất dài, đôi khi dài bằng cả đời người. Phố núi mà Bảo yêu như máu thịt. Cả tôi cũng vậy! Nhưng giờ đây phố núi đã không còn làm say lòng Bảo nữa. Và chắc hẳn cái thung lũng này - nơi Bảo từng xem là thiên đường - cũng trở thành chốn tù đọng, u buồn...
Tôi không đi theo Bảo. Lòng anh đã muốn đi xa, đi một mình, đi về khung trời tự do để thỏa chí trai chứ không thể mãi ủy mị cùng tôi trong phố núi lãng mạn mà đượm buồn này. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra giữa tôi và Bảo có cái gì đó xa xôi quá, ở suy nghĩ, cảm xúc hoặc quan điểm thẩm mỹ... Tôi gật đầu đồng ý và tỏ ra mình thật mạnh mẽ khi sống một mình giữa thành phố sương mù này.
Thành phố mà với Bảo, mỗi ngày mỗi giờ một thay đổi. Đêm cuối cùng Bảo ở đây, tôi và Bảo ngồi ngoài vuông sân ngắm cúc hoạ mi nở trong đêm, nhìn lên đèo có vài ba ánh đèn lấp loáng của xe khách liên tỉnh đi và về, mang theo một cuộc đoàn viên hoặc một lần ly biệt. Vườn hồng xào xạc. Lá non đã bắt đầu ra vào độ xuân sang. Chúng tôi im lặng. Đom đóm bay bên rừng thông chập chờn, nhấp nháy, lung linh như những hạt lân tinh.
- Lần đi này, biết khi nào anh quay lại...
Bảo kéo tôi nghiêng đầu vào vai anh. Tóc tôi xõa dài trên bờ vai trái của anh.
- Khi nào hiện thực được giấc mơ của mình, anh sẽ về với em.
Tôi gật đầu, lòng nhẹ hẫng. Chính tôi cũng không hiểu vì sao lòng tôi lại nhẹ hẫng đến thế, trong khi đã có lúc tôi nghĩ rằng nếu phải xa Bảo, với tôi là một trời bão giông... Lòng tôi nhẹ như giấc mơ bồng bềnh của anh. Anh đi là để thực hiện giấc mơ của mình. Nhưng giấc mơ của Bảo là gì? Và bao giờ Bảo thực hiện được? Một năm, hai năm... hay một đời chia cách? Những câu hỏi đó mãi vẫn chưa thể trả lời được. Đến tận bây giờ...
Thành phố vẫn đẹp trong trái tim tôi. Dù có ai đó, thậm chí là Bảo, nói rằng: Quá trình đô thị hóa đã xâm lấn thành phố, nhiều ngọn đồi đã bị cắt xẻ, những mảng thông xanh bị bóc đi, rễ thông bật lên trơ trọi cả một vùng đất rộng... không còn giữ được dạng thức ban sơ.
Nhưng với tôi, phố núi vẫn như thế! Nó vẫn yên bình và tuyệt vời - bằng cách này hay cách khác - trong tôi! Ở nơi này, dù thiếu Bảo, tôi vẫn được đánh thức nguồn cảm xúc mãnh liệt trong tâm hồn, mặc cho cô đơn cùng tận. Để ngày tôi in xong quyển tiểu thuyết đầu tay, tôi đã nhắn tin “khoe” Bảo. Anh chưa trả lời. Sợ trôi tin nhắn, tôi gọi anh qua số điện thoại. Bên kia im lặng. Tôi điếng người. Cuốn tiểu thuyết đầy xúc cảm tự dưng trống hoác, vô nghĩa...
*
Tôi thường đạp xe ra bờ hồ vào những buổi sớm mù sương. Mặt hồ phẳng phiu, xanh óng ả. Bên bờ hồ, những gốc thông già nghiêng soi như người đàn bà soi tóc từ bao đời nay. Thành phố trong lành hẳn. Không giống như những lời đồn thổi về một nơi đầy khói bụi. Và có lẽ vì lời đồn thổi như thế nên Bảo đã vĩnh viễn rời xa tôi và phố đến tận bây giờ. Trong tâm thức của mình, tôi vẫn muốn dùng ngòi bút để giới thiệu vẻ đẹp của thành phố đến bạn đọc khắp nơi, để họ biết rằng phố vẫn vậy, vẫn một sắc tinh khôi, vẫn một lòng chung thuỷ. Như tôi. Sớm chiều trong căn nhà gỗ nhỏ giữa thung lũng xanh, tôi thấy lòng mình bình yên, tự nghĩ sẽ gắn bó với phố núi này đến sức cùng lực kiệt... dẫu không có Bảo!
Một ngày giữa độ xuân về, tôi thấy có người trai về qua phố núi. Không dám nghĩ đó là Bảo, bởi biết bao lần tôi đuổi theo một bóng dáng xa xôi nào trông giống Bảo vô cùng, nhưng khi người ngoảnh lại, tôi hụt hẫng vì trước mắt mình là một khuôn mặt xa lạ. Không phải Bảo. Tôi không dám đuổi theo nữa, sợ người phiền lòng, sợ nỗi buồn đã thẳm sâu trong tâm hồn chợt dậy lên như sóng... Năm năm, tám tháng, tôi và Bảo xa xôi, khoảng cách giữa chúng tôi là khoảng cách giữa hai đầu thành phố, khoảng cách giữa đồi núi và đồng bằng... Biết Bảo có nhớ tôi chăng?...
Tôi trở về nhà. Con đường quanh co dẫn lối xuống thung lũng xanh hôm nay bỗng nhiên thay đổi hẳn. Hoa cà phê nở thơm nức mũi. Những cành hồng đương hồi xanh lá. Tôi đi trong thanh âm của núi đồi mà chẳng nghe được tiếng vỡ núi, vỡ đất, tiếng máy xúc ì đùng như mọi ngày. Về tới vuông sân trước nhà, đôi chân tôi bỗng khựng lại, tim tôi như ngưng đập trong khoảnh khắc. Tôi nhìn trân trân. Trời ơi, là Bảo. Là Bảo thật, chứ không phải Bảo trong giấc mơ chập chờn đứt quãng mỗi đêm không sâu. Bảo đang ôm Misa. Con Misa nằm ngủ say sưa trong vòng tay mềm của Bảo. Tôi nhìn anh, nhưng chẳng biết phải làm gì trong khoảnh khắc đó. Kỳ thực Bảo chẳng quên tôi, chẳng quên căn nhà gỗ nhỏ giữa thung lũng xanh êm đềm từng là cả một trời mơ ước của chúng tôi.
- Mơ!
- Những tưởng anh đã quên em - Tôi lẩm bẩm, nhìn anh. Vui buồn xen lẫn; hạnh phúc lẫn dỗi hờn... Bảo đi lâu quá!
- Làm sao anh quên được em, quên được phố núi yên bình này!
Giờ Bảo đã trở thành kỹ sư lâm nghiệp. Những năm tháng lận đận ở một đất nước xa xôi khác - chứ không phải ở thành phố đồng bằng như tôi vẫn nghĩ, Bảo đã lấy được tấm bằng kỹ sư và trở về phố núi để sống trọn phần đời còn lại. Mắt tôi ầng ậc nước. Tôi hiểu, cũng chỉ vì Bảo chan chứa một tình yêu sâu đậm cho núi rừng, cho thiên nhiên. Bảo nói với tôi, một cánh én khó có thể làm nên mùa xuân, nhưng anh vẫn hy vọng sẽ đem trình độ và tâm huyết của mình để giữ lấy màu xanh bất tận cho những cánh rừng trên quê hương xứ sở của mình. Để màu xanh ấy vẫn vĩnh hằng hiện hữu...
Tôi ôm Bảo. Thật chặt. Và khóc. Bao nhiêu nước mắt trông đợi, nhớ thương, dỗi hờn, xa xót... của những năm qua bất chợt tuôn ra như suối. Chúng tôi đưa nhau ra bờ hồ, lên đồi thông xanh. Giữa rặng thông già xanh lá, thân hình khoẻ khoắn vươn lên trên bầu trời xanh tự do, chúng tôi đã lắng nghe được âm thanh của núi rừng, của tự nhiên. Tôi nhắm mắt giữa ngọn đồi lộng gió, mơ màng nghĩ về những chuỗi ngày tươi đẹp sắp tới.
Theo Báo Bắc Giang