Gồng mình làm vợ ngư dân

04/08/2025 - 09:01

Lấy chồng nghề biển được hưởng lộc từ đại dương, nhưng phía sau câu chuyện ấy là người vợ luôn nơm nớp nỗi lo cho chồng, bởi những điều bất trắc có thể ập đến giữa trùng khơi.

Phụ nữ ở đặc khu Phú Quốc cùng chồng gỡ cá trích sau chuyến ra khơi.

Biển Hòn Sơn, đặc khu Kiên Hải mùa gió nam thổi mạnh. Làng chài Hòn Sơn cũng vào mùa đón lộc biển. Tờ mờ sáng, tàu, ghe tấp nập xuôi vào bãi Bấc sau một đêm dài lênh đênh trên biển. Còn cách chừng 20m, ngư dân tắt máy, thả neo rồi nhanh chóng ôm từng bó lưới quăng qua bè xốp bơi chòng chành vào bờ. Trên bãi, những người phụ nữ là vợ, là mẹ cũng sẵn sàng chìa chiếc đòn gánh để chồng con hoàn thành công đoạn cuối, hì hục gánh những cuộn lưới to đùng lên điểm tập kết gỡ cá, ghẹ, mực, tôm tít… kịp giao cho khách. 

Chị Trần Mỹ Phụng có chồng làm nghề đánh lưới ghẹ ở làng chài Hòn Sơn, háo hức: “Mùa biển động làm nghề lưới ghẹ thu nhập khá ổn, lời trên dưới 2 triệu đồng. Hôm nào trúng mánh thì được nhiều hơn. Thêm nữa, Hòn Sơn giờ du khách đông  nên hải sản cũng được giá hơn”. 

Người phụ nữ đưa ánh mắt về phía chồng đang gánh lưới trên bãi biển nói: “Mấy bữa trước ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới biển động mạnh, rồi nghe ở Nam Du chìm liền 2 tàu câu mực nên tôi kêu ổng ở nhà. Hai bữa nay, tôi mới cho ổng đi lại. Ngư phủ đi biển đối mặt với khó khăn, vất vả, thậm chí hiểm nguy rình rập, còn chúng tôi ở nhà thì mang theo nỗi sợ về những điều bất trắc. Chỉ khi sáng sớm hôm sau tận mặt thấy chồng về, tôi mới thực sự an tâm”.

Theo chị Phụng, trước kia khi ngư trường còn nhiều cá, tôm, chồng chị theo ghe đánh bắt xa bờ có lúc nửa năm mới về nhà một lần. Lúc ấy, ngoài nỗi nhớ chồng da diết, mỗi khi nghe tin có bão hay áp thấp nhiệt đới là lòng chị quặn thắt, sợ điều không may. Giờ chồng chị cũng có tuổi nên đi lưới gần bờ đỡ cực hơn. Nhưng đâu đó sâu trong tâm khảm của những người phụ nữ khi có chồng làm ngư phủ, nỗi lo âu vẫn chưa bao giờ nguôi. Bởi vậy, nhiều chị ở làng chài nói rằng, cứ mỗi lúc chồng ra khơi họ đều hy vọng được nhiều tôm, cá khi trở về. Trong tận đáy lòng, các chị mong mỏi nhất là được thấy dáng hình quen thuộc của chồng, của con mình thấp thoáng từ xa xa khi tàu cập bến... 

Cuộc trò chuyện với người phụ nữ ở Hòn Sơn liên tục ngắt quãng khi những bạn hàng, người dân và du khách đến mua hải sản. Bởi vậy, chỉ chưa đầy 2 giờ đồng hồ, làng chài Hòn Sơn đã thưa dần người lui tới, trả lại nơi đây không gian yên bình vốn có. Thoạt nhìn, cuộc sống của dân làng chài có vẻ êm đềm, bình lặng nhưng thực chất những con người xứ biển luôn đối diện cùng lúc đến hai con sóng, đó là sóng trong lòng và sóng ở biển khơi.

Còn với câu chuyện của chị Nguyễn Thị Phương Thảo, ngụ đặc khu Phú Quốc, có chồng đang theo ghe đánh bắt xa bờ, mới càng thấm thía câu chuyện người vợ ở nhà quán xuyến hết mọi việc, lo kinh tế và là chỗ dựa tinh thần cho chồng những lúc ghe về tay trắng...

Chị Thảo vốn ở xứ Miệt Thứ An Minh. Vì mưu sinh nên chị ra đảo Phú Quốc, gặp rồi yêu, lấy anh chồng hiện tại. Gia đình chồng vốn truyền thống làm nghề đi biển nên dù chị có khuyên bỏ nghề lên bờ tìm việc khác, nhưng chồng bảo vốn quen với mùi nước biển mặn mòi, cảnh ghe lưới rồ ga tăng tốc bủa lưới bao vây đàn cá giữa đại dương nên khó lòng làm việc khác… “Âu cũng là định mệnh, dù gì cũng cả chục năm rồi. Trước kia mỗi chuyến anh đi có khi đến 6 - 7 tháng mới về nhưng giờ ít hơn, chỉ chừng 3 - 4 tháng do cá, tôm ngày càng ít đi”, chị Thảo cho hay.

Theo chị Thảo, với những người lấy chồng làm nghề biển, lúc chồng ra khơi cũng là lúc mình trở thành trụ cột. Từ chuyện đưa rước con đi học, làm thêm kiếm tiền lo cho sinh hoạt hàng ngày, chăm sóc cha mẹ già, tự tay sửa các vật dụng hư hỏng trong nhà… Rồi mỗi tối, khi con nhỏ chìm vào giấc ngủ, nỗi cô đơn, nhớ chồng lại ùa về nhưng buộc mình phải mạnh mẽ vượt qua tất cả. “Lấy chồng làm nghề biển nghĩa là lấy cả những đêm dài ngóng đợi và cả nỗi lo âu, sợ hãi mỗi khi vào mùa biển động. Không đâu xa, mới năm ngoái thôi, cũng đâu tầm tháng này ghe mất liên lạc mấy ngày liền, tôi hoảng loạn tưởng chừng ngày đó đã tới. Mãi đến khi nghe tin ghe an toàn, tôi mừng rơi nước mắt”, chị Thảo chia sẻ.

Hoàng hôn đảo ngọc thật đẹp. Mặt biển yên bình mang theo vệt nắng tà chạy đến cuối chân trời. Những chiếc tàu du lịch chở khách câu mực đêm lừ đừ xuất bến, chị Thảo nhìn xa xăm, mong ước một bữa cơm đoàn viên với chồng sau nhiều ngày xa cách.

PHẠM HIẾU