Dọc theo những con đường ngập nắng tháng 5, người ta đã nhận ra mùa phượng vĩ nữa lại về. Loài hoa thân thương ấy cứ theo vòng quay của đất trời mà bung nở, gieo vào lòng tuổi mới lớn ký ức không thể nào quên. Đã có một thời, tôi với đám con trai trong lớp nghêu ngao câu hát: “Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng/ Em chở mùa hè của tôi đi đâu…”. Đến bây giờ, mỗi lần nghe lại giai điệu quen thuộc ấy thì ký ức tháng 5 xưa cũng chợt ùa về.
Quên sao được ánh mắt đượm buồn của mấy cô bạn, mỗi khi nhìn thấy những “con bướm đỏ” ở đâu bay về đậu kín trên cây. Thời đó, đám học sinh chúng tôi còn hay ghi lưu bút rồi chuyền tay nhau nắn nót những dòng kỷ niệm, để sau này còn nhớ về nhau. Trên những dòng lưu bút đó, không bao giờ thiếu những “con bướm đỏ” tinh khôi được ép vào trang giấy.
Ở cái tuổi 18 ngây thơ, có những điều chưa dám nói, chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi cười ngượng nghịu. Có những ngày ngồi cạnh nhau dưới tán phượng xum xuê, nói chuyện vu vơ mà lòng buồn khôn tả. Nhìn xác phượng tả tơi dưới sân trường ngập nắng, ánh mắt ai kia cũng hắt lên chút suy tư, trăn trở. Rồi những cơn mưa ập tới, cuốn đi những cánh phượng buồn trên sân khiến lòng người càng thêm hiu hắt.
Mùa phượng đến, mùa thi cũng đến, mấy anh bạn thường ngày nghịch ngợm cũng ưu tư hẳn ra, bởi vừa lo chuyện sách đèn, vừa nghĩ đến lúc sắp chia xa bè bạn. Rồi đến ngày chia tay năm cuối cấp, ánh mắt đỏ hoe, chữ ký vội vàng lên chiếc áo trắng tinh khôi, cái nắm tay thật chặt của nhóm bạn thân đầy lưu luyến bên gốc phượng vĩ già nua. Thời đó, mạng xã hội chưa phát triển, người ta tạm biệt nhau là cứ như không còn gặp mặt. Bao nhiêu cảm xúc cứ vỡ òa, mấy cánh phượng vĩ xa xôi cứ tồn tại mãi trong mối tình thơ mà “ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu”.
Có lần về thăm trường cũ, tôi đứng hồi lâu bên dãy hành lang quen thuộc nhìn cây phượng năm xưa với mưa nắng thời gian đã hằn lên những mấu cây cằn cỗi, mà hình ảnh chia tay năm cuối cấp chợt ùa về. Có lẽ, hoa phượng sinh ra là để lưu giữ những cảm xúc thanh tao, trong sáng của tuổi học trò, để người ta không bao giờ quên năm tháng đẹp tươi của thời áo trắng.
Cho đến bây giờ, hoa phượng vẫn nở theo bao mùa mưa nắng. Lứa học sinh hôm nay có nhiều thứ để lo toan và theo đuổi. Tuy nhiên, tuổi mộng mơ thời nào cũng yêu thích loài hoa rực rỡ ấy. Có lẽ, thói quen viết lưu bút không còn tồn tại trong suy nghĩ của học sinh thời nay, nhưng kỷ niệm vẫn được các em lưu giữ trên chiếc điện thoại thông minh.
Đã nhiều lần tôi bắt gặp mấy cô bé xúng xính dưới hàng phượng vĩ đầy hoa. Có lẽ, các em cũng như chúng tôi ngày trước, yêu quý và trân trọng loài hoa của tuổi học trò. Đâu đó vẫn là hình ảnh của đám con trai leo cây hái hoa phượng xuống cho các bạn nữ làm cánh bướm, hay nghịch ngợm hơn là thiết kế một “bộ móng tay” nhọn hoắc. Ở cái tuổi nửa người lớn, nửa trẻ con này, có biết bao cảm xúc tươi mới, tinh anh.
Trong những dịp chụp ảnh về hoa phượng, tôi nhận ra thế hệ áo trắng hôm nay vẫn rất yêu quý loài hoa này. Các em thường lưu giữ cho mình khoảnh khắc đẹp tươi cùng hoa phượng qua bức ảnh xinh tươi, trong sáng. Có thể nhịp sống hiện đại khiến người ta vội vã hơn, nhưng vẫn còn những góc nhẹ nhàng, sâu lắng để mà nhớ, mà thương như mùa phượng vĩ.
Nhiều bạn trẻ chia sẻ rằng, các em không còn viết lưu bút nữa, nhưng sẽ tải hình ảnh, kỷ niệm của mình lên mạng xã hội, để mỗi năm nhìn lại khoảnh khắc ấy sẽ nhớ đến những người bạn thời áo trắng. Và dù vẫn còn có thể gặp nhau trên điện thoại thông minh, các em vẫn cảm thấy buồn da diết, khi nhận ra mình đã ở mùa phượng cuối cùng của thời áo trắng.
Mùa mưa đang đến, mùa hạ đang về và mùa phượng vĩ nữa đang thắp lửa trên cây. Có lẽ, bạn cũng sẽ như tôi nếu đã trải qua thời áo trắng gắn bó với mái trường rêu phủ cùng bàn lớp thân quen, với ông giáo mái tóc bạc phơ và gốc phượng già nua giữa cái nắng miên man mùa hạ. Ở đó, có những đứa bạn hay trèo cây hái chùm phượng vĩ và cả những nụ cười e ấp tuổi đôi mươi.
THANH TIẾN