Kết quả tìm kiếm cho "Ký ức Tết xưa"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 131
Một sớm tinh mơ, bước chân ra khỏi cửa, nghe từng cơn gió lạnh, ta chợt nhận ra, gió bấc đã về.
Là vùng đất cố đô, Thừa Thiên Huế mang trong mình bao trầm tích văn hóa. Ngoài những di sản vật thể và phi vật thể đã được nhân loại vinh danh, văn hóa làng, xã cũng như lối sống và cốt cách đã làm nên bản sắc riêng có của con người xứ Huế, cần được bồi đắp, phát huy trong thời đại mới và được ví như sợi dây gắn kết, “níu giữ” đạo đức, nguồn cội. Đã có nhiều người mải mê theo đuổi với văn hóa làng, xã ấy bằng niềm đam mê và tình yêu quê hương tha thiết.
Sau những ngày tung hoành trên cánh đồng mênh mông, con nước lũ cũng đến ngày về lại cùng sông rồi ra biển lớn. Với dân câu lưới, con nước cuối mùa là hy vọng để họ đón năm mới trong sự no đủ, ấm cúng.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đi xa, nhưng các tài liệu, hiện vật, di tích về Người vẫn hiện hữu và được lưu giữ ở các tỉnh, thành phố Việt Nam và nhiều nước trên thế giới. Trong đó, Khu Di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch, nơi Bác Hồ đã sống và làm việc liên tục suốt 15 năm cuối đời là một trong những di sản có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Chỉ 4 từ ấy thôi, đã gợi lên biết bao cảm xúc, đưa "người quê năm cũ" về những miền ký ức. Nắm bắt tâm lý ấy, nhiều lễ hội bánh dân gian, bánh truyền thống được tổ chức, làm sống lại những món ăn tưởng chừng đã... “hết thời”.
Sau mấy tháng nắng chói chang, những cơn mưa đã về tắm mát ngọn núi Sam (phường Núi Sam, TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang) như “cái hẹn” của đất trời vào cuối tháng 4 (âm lịch). Với du khách, tháng 4 là thời điểm lý tưởng để vãn cảnh núi Sam, bởi không khí tấp nập, linh thiêng của mùa Vía Bà, cùng vẻ đẹp của thiên nhiên mơ mộng.
Chiềc đò nhỏ xuất phát từ khu vực tượng đài sự kiện tập kết 1954 ( TP. Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp) đưa du khách vượt sông Tiền đến cù lao Tân Thuận Đông để trở về với tuổi thơ. Nơi đây, có một chợ quê thu hút đông đảo du khách gần xa…
Cuộc sống hiện đại làm chúng ta luôn quay cuồng, tất bật tưởng chừng không có thời gian để thở. Nhưng đổi lại, chúng ta được thừa hưởng sự tiện nghi nhờ tiến bộ của khoa học kỹ thuật.
Khi tôi viết những dòng này, phà Châu Giang đã trở thành quá khứ, thành kỷ niệm lưu luyến của rất nhiều người dân địa phương. Có người vẫn còn thói quen chạy ào xuống phà, rồi lại chưng hửng sực nhớ: Phà nghỉ ngơi rồi. Có người nghe lòng rào rạt, chưa quen mắt mỗi khi nhìn khung cảnh vắng lặng…
Mùa xuân gần 70 năm trước, bà nội được bà cố sinh ra trên đường vào Nam.
Tôi sinh ra ở một làng quê trung du đất Tổ. Quê tôi bình yên sau lũy tre làng, ký ức về quê là những ngày tháng đầy thơ mộng và ngọt ngào.
Sau những rực rỡ mai đào ngày Tết, những tiếng cười rộn rã niềm vui gặp gỡ mùa xuân; quê lại trở về nhịp sống đời thường trầm mặc như mái đình rêu phong nghìn năm cổ tích. Một sắc tím hoa xoan nơi ngõ quê sao cứ nôn nao lòng người giữa những cơn mưa riêu riêu hạt nhớ. Dẫu không còn thảng thốt với cảnh tháng ba ngày tám, vậy mà những khoảnh khắc xuân đã cạn ngày sao lòng ta không khỏi bâng khuâng về bóng dáng làng xưa!