Vòng tay quê hương

06/10/2021 - 09:40

 - Vượt hàng trăm km, cùng với hành trang nặng trĩu, lòng người xa xứ cũng trĩu nặng vì mệt mỏi, lo lắng. Họ biết, khi tự phát, ồ ạt trở về, chắc chắn phát sinh trở ngại cho quê hương. Nhưng sự bình yên ở nơi chôn nhau cắt rốn thôi thúc họ lên đường. Dẫu thế nào đi nữa, trong vòng tay quê hương, những người con xa xứ được vỗ về, yêu thương, chăm sóc.

Anh Dương Quốc Văn (sinh năm 1990, ngụ xã Châu Phong, TX. Tân Châu, tỉnh An Giang) ngồi trầm ngâm ở điểm sàng lọc Trường Tiểu học Nguyễn Du (phường Mỹ Bình, TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) chờ đến lượt được đưa về quê. Anh làm nghề dệt lưới hơn 10 năm ở huyện Bình Chánh (TP. Hồ Chí Minh), đã được tiêm đủ liều vaccine phòng COVID-19. “Hơn 1 tháng trước, cha mẹ tôi lần lượt qua đời vì tuổi cao, mà tôi không thể có mặt chịu tang được. Giờ, tôi cố gắng thu xếp cúng kiếng cha mẹ, làm tròn đạo hiếu” – anh chia sẻ lý do mình trở về.

Hành trình trở về của họ đầy gian nan, tâm sự. Đi làm xưởng gỗ ở tỉnh Đồng Nai hơn 1 năm, ông Nguyễn Minh Hoàng (sinh năm 1972, ngụ xã Phú Vĩnh, TX. Tân Châu) thất nghiệp mấy tháng nay, cơ sở tư nhân đâu gánh nổi cuộc sống người làm thuê. Mọi sinh hoạt chao chát đồng tiền. Ông quyết định: trở về quê, tự nhủ đây là lần xa quê cuối cùng. Ông sẽ tìm phương kế sinh nhai ở xứ mình, để gần gia đình, để không phải lo được, lo mất như trước nữa.

 “Trên đường trở về, tôi được bà con cho bánh, nước rất nhiều, nhưng tôi không dám ngừng lại lấy, sợ trễ hành trình. Đem theo 2 gói mì, giữa đường rớt mất 1 gói, đành... nhịn luôn. Tới chốt kiểm soát T2 (Vàm Cống, TP. Long Xuyên), tôi được mấy anh công an gửi tặng hộp cơm. Nhờ vậy, tôi lấy sức, chờ đợi đến giờ này” – ông Hoàng cười tươi.

Tất cả người dân trở về An Giang thời điểm này đều được test nhanh để xác định “an toàn”. Cảm nhận của chúng tôi là mọi người rất hợp tác, sẵn sàng tuân thủ quy định, điều phối của lực lượng làm nhiệm vụ. Dù đường về nhà còn xa, nhưng với họ, đặt chân về tới TP. Long Xuyên xem như đã chính thức trở về, tâm tình ai cũng rộn rã niềm vui.

Ở quê nhà An Giang, dẫu còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng luôn luôn có sữa, có bánh cho em thơ. Nhiều nhà hảo tâm gửi hỗ trợ những gì họ có, họ mua được, dành điều tốt nhất cho đồng hương xa xứ vừa trở về. “Một miếng khi đói...” chất chứa nghĩa tình, ngọt ngào đến lạ!

Mọi người san sẻ cho nhau từng chỗ ngồi trên hành trình trở về, từng vỉ thuốc tây, từng phong bì tiền mặt. Chẳng ai biết mặt ai vì khẩu trang che kín, thậm chí dáng hình cũng lờ mờ sau lớp trang phục bảo hộ, nhưng vẫn cảm nhận được nụ cười thân thiện của nhau. Người cho đi và người nhận về cùng một niềm hạnh phúc, bởi chúng ta là người An Giang!

Tối muộn 5-10, chị Nguyễn Thị Tuyết (sinh năm 2000, ngụ xã Vĩnh Xương, TX. Tân Châu, tỉnh An Giang) nhận được 1 triệu đồng từ nhà hảo tâm. Chưa kịp hỏi tên, lời cám ơn của chị cũng chậm nhịp khi người tặng vội vã sang nơi khác hỗ trợ. Chị mừng muốn rớt nước mắt. Sau nhiều tháng làm công nhân thời vụ ở Bình Dương, chị gặp khó khăn do dịch bệnh. Mấy hôm trước, vừa biết mình mang thai, niềm vui đã bị nỗi lo lắng lấn át. Chị quyết định trở về, làm tròn thiên chức phụ nữ, bình yên ở quê nhà.

Tất cả nhân vật chúng tôi tiếp xúc, đều cùng một cảm nhận: quê hương chu đáo quá! Chị Phạm Thị Thu Ngân (sinh năm 1985, ngụ thị trấn Nhà Bàng, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang) bày tỏ: “Vợ chồng tôi vừa chịu cảnh thất nghiệp, vừa phải chăm sóc đứa con lớn 19 tháng, con nhỏ 2 tháng. Khoảng 20 giờ, ngày 4-10, vợ chồng con cái tôi khởi hành từ TP. Hồ Chí Minh về An Giang. Đến nơi đã là 8 giờ sáng 5-10. Chúng tôi được gửi tặng rất nhiều thức ăn, món nào cũng ngon miệng. Chưa lần nào về quê vui như lần này!”.

Họ được hỗ trợ mọi lúc, mọi nơi, khi gặp sự cố bất ngờ. Chị Phan Hồng Hoa (26 tuổi, ngụ xã Long An, TX. Tân Châu) từ tỉnh Đồng Nai trở về với đứa con 4 tháng tuổi. Không may, xe chị bị hư dọc đường. Ngay lập tức, chị được lực lượng chức năng bố trí cho về quê bằng xe cứu thương. Đứa bé ngủ ngoan trong vòng tay mẹ. Chị cũng tranh thủ chợp mắt trên xe. Chỉ một lúc nữa thôi, mẹ con chị sẽ về tới nhà, sẽ chẳng còn chịu vất vả nữa...

Đến 19 giờ, ngày 5-10, toàn tỉnh tiếp nhận hơn 36.000 công dân trở về. Trừ 1.000 người đang làm thủ tục xét nghiệm, phân loại, 35.000 người còn lại đã được đưa về địa phương cách ly. Cũng là ngần ấy người được nếm trải vòng tay ngọt ngào của quê hương. Dẫu khó, dẫu khổ, dẫu quá tải, nhưng An Giang đã làm hết sức mình, để vòng tay ôm được nhiều người dân nhất có thể, bằng tình yêu thương và nghĩa đồng bào chân chất, hào sảng.

Phát biểu tại cuộc họp trực tuyến đột xuất giữa Ban Thường vụ Tỉnh ủy An Giang với Ban Chỉ đạo phòng, chống dịch COVID-19 các cấp trong tỉnh để bàn công tác ứng phó tình hình nhiều người dân An Giang tự phát về từ TP. Hồ Chí Minh và các tỉnh: Bình Dương, Đồng Nai… vào sáng 3-10, Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh An Giang Lê Văn Nưng đồng tình với ý kiến các đồng chí trong Ban Thường vụ Tỉnh ủy việc “Người dân về tới cửa ngõ thì phải tiếp đón”. Qua đó, yêu cầu các ngành chức năng, các huyện, thị xã, thành phố phải dự ước để có phương án phù hợp; quản lý chặt chẽ các trường hợp để đảm bảo an toàn phòng, chống dịch. Nhất là, phải ổn định tư tưởng người dân tại địa phương, cùng với tăng cường khuyến cáo những người trở về phải chấp hành nghiêm quy định phòng, chống dịch. Huy động mọi nguồn lực, tăng cường xã hội hóa, tập trung chăm lo sức khỏe và an toàn của nhân dân là trên hết…

KHÁNH HƯNG

 

Liên kết hữu ích