Vợ chồng tôi đã cưới nhau được 10 năm. Chồng tôi thuộc kiểu người không lãng mạn, không biết nói những lời có cánh mà chỉ biết thể hiện yêu thương qua hành động. Hai bên gia đình kinh tế cũng không giá giả nên vợ chồng tôi phải tự lập hoàn toàn từ việc mua đất, xây nhà.
Giờ tuy cũng có được ngôi nhà nhỏ nhưng vợ chồng tôi còn nợ nần khá nhiều. Hai vợ chồng đều làm công ăn lương nên thu nhập chỉ đủ chi tiêu và mỗi tháng cũng cố dành dụm được một khoản nhất định.
Hàng tháng lương của anh sẽ đưa phần nhiều hơn cho tôi để lo cho gia đình và chắt chiu cho kế hoạch trả nợ, anh chỉ giữ lại một phần đủ chi tiêu trong tháng. Tuy khó khăn về kinh tế nhưng tôi chưa bao giờ than vãn, chỉ luôn động viên chồng để cả hai cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Ảnh: Pinterest
Những năm đầu, đến ngày lễ nào, anh cũng mua quà cho tôi, khi thì bộ quần áo, khi thì váy ngủ, lúc là đôi giầy hay vòng cổ, hoa tai… Tuy không phải là những món quà đắt tiền nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc. Vừa rồi, dịch bệnh Covid-19 khiến nền kinh tế lao đao, công việc của chồng tôi cũng ảnh hưởng không ít. Tháng nào chi tiêu cũng thiếu trước hụt sau, tôi phải rất chi ly để tính toán mới có thể vừa đủ lo cho gia đình sau khi đã dành dụm được chút chút cho nguồn trả nợ.
Gần đến 20/10 tôi thấy chồng tôi có vẻ tần ngần khác thường. Tôi biết chắc anh lại suy nghĩ chuyện mua quà cho vợ, không mua thì áy náy mà mua chắc cũng không có tiền.
Hôm trước, lúc đi ngủ tôi bảo chồng: “Từ nay ngày lễ của phụ nữ, em không thích anh mua quà đâu nhé nên anh đừng bao giờ nghĩ chuyện quà cáp gì 20/10 hay 8/3”. Chồng tròn xoe mắt nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng, dò xét. Tôi tiếp: “Em nói thật chứ không đùa đâu, bởi em muốn anh thể hiện tình yêu thương với người phụ nữ của mình mỗi ngày.
Món quà lớn nhất anh dành cho em chính là được ở bên anh, được cùng anh chia sẻ mọi buồn vui. Em chẳng muốn được một ngày huy hoàng rồi chợt tắt, chả nhẽ những ngày sau đó em không còn đáng được quan tâm?”.
Chồng tôi ôm lấy vợ cười khì bảo "việc đó thì đơn giản vợ à”. Sau hôm đó, có lẽ cởi bỏ được lo lắng trong lòng mà tôi thấy chồng tôi vui tươi thoải mái hơn hẳn, chăm chỉ làm việc nhà hơn, còn luôn cố gắng về nhà sớm hơn thay vì thỉnh thoảng la cà bạn bè nhậu nhẹt.
Là phụ nữ chắc hẳn ai cũng từng có những phút giây chạnh lòng, dễ tủi thân khi những ngày lễ, nhìn bạn bè khoe trên Facebook những quà những hoa. Mọi suy nghĩ giận hờn cũng từ mong muốn được yêu thương, quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu. Tôi cũng từng háo hức mong chờ và rồi sung sướng hạnh phúc khi có được món quà như ý, nhưng cũng từng không ít lần hơi chút hụt hẫng vì chẳng giống như mong đợi.
Hôm rồi cơ quan tôi tổ chức bữa tiệc nhẹ cho chị em phụ nữ. Các anh em nam giới hỏi các chị em được tặng quà gì rồi, người nào cũng hồ hởi vui vẻ khoe món này kể món kia với ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Một vài người chỉ cười và không đáp, có lẽ có chút ngại ngùng muốn giấu. Còn tôi, tôi bảo: "Em chẳng có quà gì hết, bởi với em, ngày nào cũng là 20/10”. Mọi người ồ lên, người thì nghĩ chắc đó chỉ là cách nói lảng tránh khéo léo, người thì nhìn tôi và bảo: “Chúc mừng em”.
Dù tôi không có quà thật nhưng tôi thật sự chẳng có chút giận hờn buồn bã. Bởi ngày ngày đi làm về, tôi được cùng chồng vào bếp nấu ăn, cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong lòng, thấy mình đủ đầy và ấm áp biết bao nhiêu.
Những khi hai vợ chồng đi qua đường, nhìn những quán bia, các ông ngồi zô zô, tôi quay sang chồng và thầm biết ơn khi anh không khiến tôi là người phụ nữ ở nhà chờ chồng mỗi ngày để vui vẻ trên bàn nhậu thế kia. Anh cũng không khiến những đứa con lúc nào cũng thấy thiếu sự quan tâm của bố.
Tôi đã thấy nhiều người phụ nữ thường xuyên khoe hạnh phúc trên trang cá nhân, nhưng chỉ là một cách che giấu đi những buồn tủi ấm ức mỗi ngày đang chịu đựng. Tôi cũng thấy những bà vợ ngày này ngày kia được tặng quà, được ưu ái nghỉ ngơi một ngày không phải vào bếp, không dọn dẹp, không rửa bát để rồi 364 ngày còn lại quần quật như những trách nhiệm ấy chỉ là của riêng mình.
Quà cáp hay lễ nghi, mọi thứ xuất phát từ tình cảm là điều ai cũng mong đợi trân quý. Nhưng nếu như sự quan tâm dành cho nhau chẳng nhiều, chỉ là theo phong trào hay đại khái cho xong để rồi sau đó, mọi thứ lại đi vào guồng quay cũ, chồng vui với niềm vui riêng của bản thân, vợ cặm cụi những trách nhiệm gia đình trên vai thì ước chi mình đừng bao giờ được tung hô như thế.
Thôi thì chẳng cần làm người phụ nữ được tôn vinh khi cả nước hay cả thế giới tôn vinh, chỉ cần được làm người phụ nữ bình dị bên mái ấm gia đình, mỗi lúc đều có người đàn ông lắng nghe chia sẻ, chẳng phải là món quà ấm áp suốt cuộc đời hay sao?
Theo ĐẶNG THỊ THU HƯỜNG (Vietnamnet)