Chỉ còn ít hôm nữa là đến Trung thu. Lớp trẻ ai cũng náo nức chờ đón ngày phá cỗ chơi trăng. Tuổi nhi đồng háo hức chờ ngày được cầm trên tay những chiếc đèn lồng hình ông sao, hình cá, hình bầu dục… với những họa tiết sặc sỡ.
Tuổi thiếu niên chờ đợi ngày Trung thu để được đi chơi, tụ tập bạn bè cùng nhau phá cỗ. Thanh niên thì chờ đón ngày này để được nhận những món quà xinh xinh từ người yêu…
Dạo một vòng qua các ngả đường mới thấy được không khí Trung thu đã rộn ràng đến mức nào. Đầy 2 bên lề đường là những gian hàng dựng tạm bày bán những hộp bánh trung thu đẹp mắt.
Kế đó là bao nhiêu đèn lồng xanh đỏ tím vàng sặc sỡ, bắt mắt… Dù đã là người lớn nhưng tôi vẫn không giấu nổi niềm thích thú khi đứng ngắm những thứ đồ chơi đẹp mắt ấy. Lòng chợt nhớ về kỉ niệm tết Trung thu năm nào.
Chẳng bao giờ tôi tìm lại được mùi vị đặc biệt của miếng bánh trung thu ngày ấy. Ảnh minh họa
Thuở ấu thơ, do hoàn cảnh gia đình khó khăn, ba đi công tác xa nhà luôn nên chưa có mùa Trung thu nào anh em tôi có những chiếc đèn lồng sặc sỡ. Chúng tôi chỉ tụ tập trong sân nhà văn hóa thôn xem các anh chị phụ trách Đội tổ chức phá cỗ chơi trăng. Nhìn bạn bè hồ hởi với đèn lồng trên tay, tôi chỉ ao ước được như chúng.
Rồi một lần, ba được nghỉ phép về nhà vào trước dịp Trung thu 2 ngày. Từ trong nhà, thấy bóng ba thấp thoáng đầu ngõ với bộ quân phục xanh, anh em tôi đã nháo nhào ùa ra đón. Vui sướng hơn, trên tay ba là chiếc đèn lồng hình sao vàng năm cánh rực rỡ và cả 1 hộp bánh trung thu thật đẹp. Lòng vui sướng ngây ngất, 3 anh em tôi cùng lúc ào lên nhảy múa.
Vì là em út nên tôi được ưu tiên cầm đèn lồng và cả hộp bánh, lại còn được ba bế bổng trên tay. Tôi ôm hộp bánh vào ngực và chưa bao giờ thấy chiếc đèn lồng nào đẹp hơn thế.
Đêm Trung thu, lần đầu tiên anh em tôi vui vẻ, háo hức quây quần trước sân nhà. Cơm tối xong, chưa kịp uống nước, chúng tôi đã vội vã thắp sáng đèn lồng và hành quân xuống đường làng nhập hội với trẻ con trong xóm đi vào thôn, ánh mắt đầy tự hào. Trẻ con trong thôn nhanh chóng rồng rắn nhau thành hàng dài, vừa đi vừa cất nhịp "Chiếc đèn ông sao sao năm cánh sáng ngời…".
Tối hôm đó, anh em tôi chơi mệt nhoài mới chịu ra về. Về tới nhà đã là 22h30. Chiếc đèn ông sao giờ đã tả tơi vì lũ trẻ tranh nhau cầm rước. Mệt nhưng vẫn chưa đứa nào chịu đi ngủ vì chờ ba… cắt bánh trung thu. Má kêu ba đứa rửa tay, rửa mặt rồi vào nhà ăn bánh. Nước còn ướt đẫm trên mặt, tôi chỉ kịp giơ tay quệt ngang rồi vội vàng vào nhà xếp hàng.
Hai chiếc bánh trung thu đã nằm gọn trên bàn. Trước lúc cắt bánh, ba tuyên bố: "Đây là bánh các chú ở cơ quan gửi tặng các con vì các con của ba rất ngoan và học giỏi. Năm nay ba mong mấy đứa học giỏi hơn nữa để không phụ lòng ba má và các chú".
Nói rồi, ba dùng dao cắt bánh, chia cho mỗi người một miếng nhỏ. Còn lại một miếng bánh, ba và má nhìn nhau cười rồi chia đôi mỗi người một nửa.
Cầm miếng bánh thơm phức, béo ngậy trên tay, tôi cứ nấn ná mãi không ăn vì sợ hết. Nhìn sang thấy các anh chị đang nhấm nháp từng tý một, tôi thèm rỏ dãi.
Thấy vậy, ba xoa đầu tôi cười: "Con gái, ăn bánh đi chứ không để dành được đâu. Đây, ba cho thêm phần bánh của ba nữa nè". Tôi lắc đầu từ chối phần bánh của ba và bắt đầu đưa bánh lên miệng.
Nhưng nghĩ thế nào, tôi lại đưa bánh lên mũi, hít thật sâu cái hương vị chiếc bánh trung thu mà tôi hằng ao ước. Khiêm tốn cắn miếng bánh đầu tiên, tôi đê mê vì sự mềm mại, ngọt mát, thơm phức của miếng bánh. Nó như tan ra, thấm đều vào từng tế bào vị giác. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, 3 anh em nhìn nhau cười tít mắt.
Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên, lập gia đình. Bao mùa Trung thu đã qua, tôi có dịp được ăn bánh của các hãng bánh nổi tiếng nhưng chẳng bao giờ tôi tìm lại được mùi vị đặc biệt của miếng bánh trung thu ngày ấy.
Tuổi thơ của đám con trẻ bây giờ thật đủ đầy với những bánh kẹo, đèn lồng mỗi mùa Trung thu đến. Chẳng như chúng tôi những ngày xưa…
Theo Vietnamnet