Đối với mỗi con người, thanh xuân ắt hẳn là một bức tranh sống động nhất với nhiều gam màu rực rỡ nhất tượng trưng cho tuổi trẻ, ước mơ và hoài bão, là sống cho mình. Riêng chỉ có mẹ là người hy sinh cả thanh xuân để cho tôi một tương lai tươi đẹp.
Thanh xuân của tôi bắt đầu từ những ngày còn cắp sách đến trường, khi những chồng sách vở còn chất núi trong những đêm thức trắng ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, những ngày rủ nhau trốn học để đi chơi cùng đám bạn thân hay đơn giản là giấu vài cái kẹo, trái ổi dưới ngăn bàn lén thầy cô ăn vụng.
Thanh xuân của tôi là những chuyến đi, khám phá mọi miền đất nước.
Rồi khi lớn hơn chút nữa, thanh xuân của tôi được kể bằng những chuyến đi. Dù hành trình ngắn hay dài, xa hay gần đều mang đến đến cho tôi cảm xúc háo hức, những trải nghiệm thú vị vì đối với tôi mỗi chuyến đi đều là lần đầu tiên được đặt chân tới một địa điểm nào đó với bao bất ngờ đang chờ đón. Hay đó là lần đầu tiên được đứng trên một dốc núi cao để hét thật lớn, ngồi trên biển đón bình minh buổi sớm ban mai...
Tuy nhiên, thanh xuân sẽ chẳng bao giờ đủ nếu thiếu đi những ước mơ, khát vọng và hoài bão. Nhớ lại ngày đầu tiên lựa chọn cho mình một công ty để thực tập đã khiến tôi băn khoăn như thế nào, rồi lần đầu tiên được đảm nhận một vai trò quan trọng đã khiến tôi tự hào biết bao nhiêu để từ đó mỗi ngày đều phấn đấu hết mình.
Thanh xuân của tôi là được tụ tập cùng bạn bè.
Mặc dù, thanh xuân của tôi là một bức tranh có nhiều gam màu sáng rực rỡ nhưng đôi lúc mọi chuyện không hoàn hảo như ta mong muốn. Có những nốt thăng trong cuộc đời đương nhiên cũng sẽ có những nốt trầm buồn. Nhiều lần tôi gục ngã, nước mắt ướt đẫm, nhiều lần thất vọng với bản thân vì những lỗi lầm ngớ ngẩn nhưng chính điều đó lại chính là động lực thúc đẩy tôi ngày một tốt hơn.
Và một bức tranh của tôi sẽ chẳng bao giờ hoàn thiện nếu thiếu những con người đã bên cạnh, điểm tô thật nhiều màu sắc và niềm vui trong cuộc sống của tôi - "những cô bạn cậu bạn". Dù ngày càng có nhiều mối quan tâm hơn nhưng dù bận rộn đến đâu vẫn chúng tôi vẫn luôn nhớ tới nhau và dành thời gian để ngồi lại tâm sự những câu chuyện không đầu không cuối.
Thanh xuân của tôi tươi đẹp như thế, là sống sống trọn vẹn từng ngày cho bản thân mình. Thế nhưng, trong giây phút, tôi đã lãng quên có người hy sinh cả thanh xuân ấy để lo cho gia đình, con cái mà không chút hối tiếc. Đó chính là mẹ tôi!
Từ bé tới giờ, đối với tôi, mẹ luôn là người vĩ đại, tài giỏi nhất. Tất cả mọi việc mẹ đều có thể làm được, nấu ăn ngon, mọi sinh hoạt đều được mẹ quán xuyến gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ còn giỏi nhất chuyện thêu thùa, nhớ lúc bé học môn thủ công tất cả đều đạt điểm tuyệt đối nhờ có sự hỗ trợ từ mẹ.
Thanh xuân của mẹ là những ngày tháng chăm sóc chồng con.
Nhưng tôi đã quên người tôi luôn dựa dẫm này cũng từng là một cô gái, cũng sợ tối, biết khóc, lóng ngóng vụng về bị kim đâm vào tay. Mẹ cũng từng có những niềm yêu thích cũng từ là một cô gái hoạt bát năng nổ. Mẹ cũng từng là một phụ nữ rất xinh đẹp. Vậy rồi thanh xuân của mẹ lại trôi qua quá vội vã với bao nỗi lo cơm áo gạo tiền, nuôi con khôn lớn thành người. Con chỉ vừa lớn khôn thì mắt mẹ cũng bắt đầu mờ, tuổi già kéo đến chỉ trong nháy mắt. Gương mặt mẹ giờ đây không còn thanh tú như xưa nữa, những nếp nhăn cũng dần xuất hiện theo năm tháng.
Thế nhưng phận làm con, tôi vẫn chưa làm được gì cho mẹ. Những lời hứa vẫn còn đang dang dở. Lời hẹn về thăm mẹ hàng tháng, đưa mẹ đi chu du khắp nơi thăm thú thế giới, hay đơn giản hơn là tự tay nấu cho mẹ một bữa cơm thịnh soạn vẫn chưa thực hiện được.
Theo Ý LAN (Ngôi Sao)