Cứ vui đi, đừng ngần ngại

27/01/2018 - 13:50

Bao lâu rồi chúng ta mới lại có cảm giác thấp thỏm chờ đợi một trận bóng có đội tuyển quốc gia tham dự? Bao lâu rồi mới nhảy nhót, hò reo, vẫy tay cười với người lạ, hòa vào đám đông hát vang không ngại ngần?

Cứ vui đi, đừng ngần ngại

Tôi không nhớ rõ chính xác là bao lâu. Nhưng tôi nhận biết, một chuỗi ngày dài vẫn công việc ấy, vẫn con người ấy, quanh chúng tôi không nhiều những nụ cười, ít dần đi những biểu lộ cảm xúc. Cặm cụi cho công việc thường ngày, rồi khi có chút thời gian rỗi cũng lại cặm cụi nhìn vào cái màn hình điện thoại, Ipad. Chúng ta dường như ngày càng ít giao tiếp với nhau trực diện, chúng ta rút vào thế giới của riêng mình, đôi khi lặng lẽ và cô độc. Chúng ta ngại bày tỏ cảm xúc trước những cái mới xảy ra vì chẳng biết đúng sai hay dở. Hoặc là chúng ta thu mình lại vì những cảm giác bất an luôn thường trực trước cuộc sống còn nhiều bề bộn. Hoặc là chúng ta mang trên mình quá nhiều trọng trách, nên từ một ý thức nào đó, luôn ngại ngần bộc lộ bản thân mình. Và dường như, chúng ta không nhận ra tất cả những điều đó, cứ thế ngày trôi qua ngày, cho đến một ngày…

Đội tuyển bóng đá quốc gia U23 của chúng ta vượt qua trận tứ kết, rồi bán kết, lần đầu tiên ghi tên mình vào lịch sử bóng đá châu lục khi tiến thẳng vào trận chung kết.

Tôi lọt thỏm giữa tiếng hò reo. Niềm vui bao vây tứ phía, vỡ òa. Tất cả các phòng làm việc mở cửa, gần như cùng lúc mọi người ùa ra sân cơ quan, lao về phía có tiếng hô vang dậy: Việt Nam! Việt Nam! Tôi nhìn thấy các chị lớn tuổi, tay vớ vội bất cứ cái gì có thể gõ mà phát ra âm thanh, lao ra phía Bờ Hồ. Tôi ngỡ ngàng trước các vị lãnh đạo cơ quan, thường ngày trịnh trọng, nghiêm túc, bỗng nhiên như biến thành người khác trước mắt tôi: họ cũng nhảy lên, reo lên, ôm chầm lấy người đối diện, hoặc vươn tay ra vẫy chào với đám đông đang hò hét phía ngoài đường… Tất cả đều hô to: Việt Nam! Việt Nam!

Đúng thật là khá lâu rồi, tôi mới lại thấy cả biển người tràn ra mọi nẻo đường cùng lá cờ Tổ quốc. Đi giữa phố phường rực thắm cờ đỏ sao vàng luôn là một cảm xúc khó tả. Trong triệu người vui sướng hò reo ấy, có những người không hiểu nhiều về bóng đá, không phải ai cũng thích xem bóng đá. Nhưng chính bóng đá, môn thể thao vua, những trận túc cầu nghẹt thở là thứ có thể mang lại niềm vui hay nỗi buồn chung cho triệu trái tim.Từng đoàn người vừa đi vừa hát “Như có Bác trong ngày vui đại thắng”. Những cụ già lưng còng mang mâm đũa ra đường đứng gõ, vị lãnh đạo cao cấp của Chính phủ hòa vào dòng người ra phố mừng chiến thắng của đội tuyển U23. Ở nơi giải đấu đang diễn ra, các cầu thủ của chúng ta ôm nhau hát vang “ Việt Nam! Hồ Chí Minh!”. Thật sự, những giây phút ấy vô cùng xúc động, nghẹn ngào. Nếu chỉ vì bóng đá không thôi, nếu chỉ là niềm vui chiến thắng trong một giải đấu thể thao, một cuộc chơi thôi, liệu tất cả chúng ta có khóc, cười như thế? Chính trong sâu thẳm mỗi người dân nước Việt, tình yêu Tổ quốc và niềm tự hào dân tộc vẫn luôn thường trực, chỉ cần có cơ hội là bừng lên, sáng lên. Chính vì tình yêu ấy, niềm tự hào ấy, tinh thần ấy mà gắn kết muôn triệu con người cùng nhau đi qua mọi thăng trầm của lịch sử.

Vậy thì, hãy cảm ơn bóng đá, cảm ơn các chàng trai đội tuyển quốc gia U23. Nụ cười ngày hôm nay là sự kết tinh những giọt mồ hôi thầm lặng suốt nhiều năm học tập, rèn luyện, thử thách, là kết quả của bản lĩnh thi đấu và tinh thần đồng đội, sự phối hợp tuyệt vời trên sân cỏ. Lúc này, chính bóng đá đã trao cho chúng ta niềm vui, cho chúng ta cơ hội khám phá cảm xúc bản thân, kết nối và làm bừng sáng lên lần nữa ngọn lửa tình yêu Tổ quốc. Quả bóng đã chạm vào gôn cảm xúc và tình yêu, đã làm cho chúng ta có được những giây phút thăng hoa. Không phải băn khoăn rằng niềm vui này sẽ khiến chúng ta quên đi đời sống xã hội còn bề bộn, đất nước còn nhiều nỗi lo toan. Cũng không phải quá lo lắng nhắc nhở rằng, vui phải có ngưỡng, đừng để lao ra đường bị sự cố gì đáng tiếc, đừng vui đến mức có những hành vi phản cảm, hoặc gây nên hậu quả xấu. Bởi vì, chính nền tảng mỗi con người - trong đó hẳn có cả tình yêu và niềm tự hào dân tộc - sẽ là cái ngưỡng để canh giữ cho chúng ta.

Vậy thì, cứ vui đi, đừng ngần ngại…

Theo TUỆ MINH (Nhân Dân)