Do bị dị tật bẩm sinh, cơ thể Duyên không phát triển như bao người khác. Dù gia đình có đưa Duyên đi khám ở nhiều nơi nhưng các bác sĩ đều lắc đầu.
Thế là, ròng rã 24 năm, Duyên sống dưới hình hài như một đứa trẻ, từ ăn, ngủ, đi lại đến sinh hoạt hàng ngày đều phải có người chăm sóc.
Hôm chúng tôi đến thăm, ba Duyên đẩy em ra trên chiếc xe nhỏ tự chế. Duyên tỏ ra rất thân thiện, hiếu khách bằng việc nở nụ cười rất tươi.
Theo lời gia đình, Duyên được cái may mắn là não bộ không bị ảnh hưởng, phát triển rất bình thường.
Duyên lên mạng và cố đi lại trong nhà
“Năm con bé lên 6 tuổi, mẹ nó bỏ đi vì không muốn chịu thêm gánh nặng. Tôi bồng bế con về thị trấn Phú Hòa, sống cùng ba mẹ ruột.
Từ đó đến nay, việc chăm sóc con đều do tay tôi lo, mọi người thấy tôi trông con vất vả quá nên giục lấy vợ để có người đỡ đần.
Nhìn con vậy, tôi không còn tâm trạng để “bước thêm bước nữa”. Với tôi, chỉ cần lo cho con mạnh khỏe là đủ rồi, không mong gì hơn. Chưa kể, lỡ người sau không thương con mình thì càng tệ hơn.
Những năm đầu, khi con bé dần ý thức được mình bị bệnh, không phát triển như người bình thường, nó buồn lắm. Rất ít nói, tỏ ra chán nản và cáu gắt.
Mọi người trong gia đình động viên, an ủi, rồi kể cho con nghe những tấm gương vượt khó. Nhờ vậy, con tôi đã vơi đi nỗi buồn, hiện tại sống rất vui vẻ, lạc quan” - anh Lê Chí Hùng (ba của Mỹ Duyên) chia sẻ.
Duyên không thể đến trường học như các bạn đồng trang lứa. Người cho em những kiến thức đầu đời, dạy em biết từng con chữ chính là bà nội.
Dành nhiều tình thương cho đứa cháu bất hạnh, bà nội Duyên đã không ngại khó, dạy em biết đọc, biết viết.
“Em không nhớ mình học chữ bao lâu thì biết đọc. Chỉ nhớ là khi bà nội đưa tựa đề vài cuốn sách, em đã đọc vanh vách. Từ đó, mỗi ngày, em đều dành thời gian để đọc vài trang sách.
Được người thân tặng cho cái máy tính bảng, em tự mình mày mò, tham gia mạng xã hội với hy vọng kết bạn được nhiều người và tìm được niềm tin, hy vọng.
Ba em hay nhắc nhở, nên cân nhắc mỗi khi kết bạn vì mạng xã hội rất khó lường. Em luôn ghi nhớ lời dạy đó” - Mỹ Duyên tâm sự.
Để không trở thành gánh nặng cho ba, khi ngồi trên chiếc xe tự chế, Duyên cố tập di chuyển để có thể tự mình đi lại trong nhà. Dù các chi rất đau nhưng Duyên vẫn cố làm.
Dù vậy, mỗi lần ngủ, phải nhờ ba giúp, Duyên mới có thể trở mình được. Vậy nên, cứ vài tiếng đồng hồ, anh Hùng lại nhẹ nhàng trở mình cho con gái để con có giấc ngủ ngon hơn. Với đôi tay cong vẹo, Duyên vẫn tự tin khoe với tôi rằng em đã biết viết chữ.
Chưa hết, Duyên còn nhờ ba mua các hột cườm về để kết thành hình những móc khóa nhỏ xinh, tặng cho những người thân.
“Đó là cách em luyện cho đôi tay linh hoạt và có quà tặng cho người thân, nên em không thấy mệt” - Mỹ Duyên cười nói.
Chủ tịch UBND thị trấn Phú Hòa Văng Công Khanh cho biết: “Gia đình em Lê Thị Mỹ Duyên sống rất mẫu mực, chấp hành tốt chủ trương của Nhà nước.
Dù gia đình không thuộc diện khó khăn nhưng trước bệnh tình của Duyên, địa phương đang làm thủ tục để Duyên được hưởng những chính sách cần thiết”.
Bài, ảnh: PHƯƠNG LAN