Kết quả tìm kiếm cho "ăn thịt khủng long"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 289
Thời gian qua, người có uy tín trong đồng bào dân tộc thiểu số (DTTS) huyện Thoại Sơn (tỉnh An Giang) đã phát huy vai trò nòng cốt trên các lĩnh vực của đời sống xã hội. Từ đó, góp phần xây dựng khối đại đoàn kết dân tộc, giữ gìn an ninh trật tự xã hội trong cộng đồng.
Thao thấy vui vui và chợt nhận ra, hình như không phải nhà phố là phải kín bưng, muốn mở hay không rõ ràng ở lòng mình.
Xã Mỹ Hòa Hưng (TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) còn có tên gọi khác là “Cù lao Ông Hổ”. Cách gọi này bắt nguồn từ câu chuyện nghĩa tình giữa hổ và người, được người dân lưu truyền qua bao thế hệ.
Hàm răng cong và sải cánh lên đến 4,6 m, quái vật Haliskia peterseni là một trong những kẻ săn mồi đáng sợ nhất kỷ Phấn Trắng.
Hai cô con gái của ông bà đã yên bề gia thất cả rồi. Cô chị có con trai ba tuổi. Cô em có con gái đang tập nói. Đầu năm mới, hai cô cùng cho con về chúc tết ông bà. Bà nằm giữa giường, hai cháu ngồi hai bên.
Chỉ 4 từ ấy thôi, đã gợi lên biết bao cảm xúc, đưa "người quê năm cũ" về những miền ký ức. Nắm bắt tâm lý ấy, nhiều lễ hội bánh dân gian, bánh truyền thống được tổ chức, làm sống lại những món ăn tưởng chừng đã... “hết thời”.
Mưa xuống, những đám mây về đậu trên triền núi cao cao, đánh thức vẻ đẹp mộng mơ của vùng Bảy Núi. Với nhiều người, mùa mưa là thời điểm lý tưởng đến tham quan vùng Bảy Núi, khi thiên nhiên “thức dậy” với sức sống mãnh liệt của cây cỏ và những ngày mây phủ mơ màng.
Bãi Đá Nhảy mang vẻ đẹp của non nước và biển trời, được xem như một trong những điểm tham quan nổi bật nhất tại Quảng Bình.
Bản Sưng là một điểm đến được yêu thích nhờ giữ được vẻ đẹp tự nhiên, hoang sơ của phong cảnh và nhiều phong tục tập quán truyền thống ấn tượng.
Len ôm con gà vào bụng, bước thấp cao trên con đường đầy đá sỏi. Mẹ quang gánh đi phía sau. Sương sớm đùn lên hai bên con dốc, những ẩm ướt và thoáng lạnh sớm mai phủ buông trên bóng hai người lầm lũi đi về phía chợ...
Nguyễn Hoài Thương (sinh năm 1998, ngụ phường Mỹ Phước, TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) trót “phải lòng” những chú mèo Tây đắt tiền, xinh xắn. Nhưng duy trì sở thích này rất tốn kém, buộc Thương tìm cách khác hài hòa hơn. Bạn quyết định, vừa nuôi vừa kinh doanh, lợi cả đôi đường.
Khi tôi viết những dòng này, phà Châu Giang đã trở thành quá khứ, thành kỷ niệm lưu luyến của rất nhiều người dân địa phương. Có người vẫn còn thói quen chạy ào xuống phà, rồi lại chưng hửng sực nhớ: Phà nghỉ ngơi rồi. Có người nghe lòng rào rạt, chưa quen mắt mỗi khi nhìn khung cảnh vắng lặng…