Một chiều cuối tuần, chúng tôi tình cờ gặp đám trẻ con vùng quê Mỹ Khánh (TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) trong khu sinh thái miệt vườn. Khu sinh thái rộng lắm, nhưng bọn trẻ chỉ quẩn quanh ở một góc hồ nước, miệt mài vui đùa cả chiều.
Bao nhiêu trò chơi vận động dưới nước, bọn trẻ khám phá không sót trò nào. Nhưng thu hút chúng nhất vẫn là cầu trượt nước, nhắm mắt thả mình rớt cái đùng xuống hồ.
Mấy đứa trẻ thử thách “phi thân” qua lại giữa đôi bờ, lướt trên mấy tấm xốp mỏng manh. Trò chơi đòi hỏi trọng lượng nhẹ, di chuyển thật nhanh thì mới không bị chìm.
Chán bơi lội thì đám trẻ chuyển sang trò “qua sông” bằng 2 sợi dây thừng. Đứa trước phá phách đứa sau, 2 sợi dây cứ lắc lư, chòng chành, đánh rớt từng đứa xuống nước.
Lúc đầu, đứa nào cũng sợ chạy xe đạp qua cầu, vì sợ lọt cả người lẫn xe xuống nước. Đùn đẩy nhau không được, cả đám quyết định “oẳn tù tì”. Nguyễn Huỳnh Minh Đức (12 tuổi) thua, phải chạy trước. Không ngờ, bé chạy qua chạy lại cả chục lần, chẳng còn thấy khó nữa!
Thấy vậy, từng đứa thay phiên nhau vượt qua thử thách, trong sự cổ vũ của đám bạn. “Ngày thường tụi con đi học, chỉ có cuối tuần mới được đi chơi cùng nhau thoải mái như thế này. Chừng nào mệt thì kéo nhau về, miễn sao đừng quá trễ là được” – Đức (bìa phải) chia sẻ.
Có lẽ, chủ khu du lịch sinh thái đã rất thành công, khi tổ chức nhiều trò chơi vận động thu hút khách, đặc biệt là trẻ con. Những phút giây mặc áo bà ba đặc trưng của miền Tây, được hòa mình vào dòng nước mát lạnh, được trải nghiệm leo trèo thỏa thích… giúp các em được sống đúng với tuổi tác, rời xa thiết bị điện tử.
Chẳng có mạng xã hội, chẳng có Internet, chẳng có game ảo gì cả, chỉ có đám bạn thân thiết vui đùa bên nhau, mặc kệ trưa nắng, mặc kệ quần áo ướt mem. Đọng lại trong bọn trẻ, trong chúng tôi, là những nụ cười trong vắt thế này!
KHÁNH ĐĂNG