Chỉ khi nào đã trở thành một người mẹ, trải qua những nỗi khó nhọc vất vả của một người mẹ, chúng ta mới biết thương mẹ thực sự. Điều đó cũng có nghĩa là, người đàn ông rất khó có cơ hội thấu hiểu thực sự nỗi lòng người mẹ.
Phải rung động cái nỗi xúc động trào nước mắt của người mẹ khi nghe sinh linh bé nhỏ máy lên xao động đầu tiên, phải cảm nhận được những cái nút sữa từ những cặp môi xinh xẻo, phải có những phút giây lặng ngắm con ngủ yên lành, vuốt mái tóc tơ của con, chạm bầu má thơm thơm mùi sữa mới hiểu được niềm hạnh phúc làm mẹ.
Chỉ có ai làm mẹ mới hiểu được hạnh phúc của một người mẹ là như thế nào
Phải đích thân mang trên mình khối thai nhi nặng trĩu qua chín tháng mười ngày; phải trải qua những cơn quặn mình tối tăm mặt mũi của những kỳ sinh nở, mới cảm nhận được cái đau rách da xé thịt để đứa con nhỏ bé được chào đời.
Có câu chuyện hài, kể về một lớp học dành cho những người muốn trải nghiệm để chuẩn bị cho kỳ sinh nở: bác sĩ hướng dẫn gọi một cô gái trong nhóm học viên lên, yêu cầu cô kéo môi trên ra một chút và hỏi: Có đau không? Cô gái trả lời: Không ạ. Bác sĩ nói: Cô hãy kéo mạnh lên một chút. Có đau không? Cô gái nói: Hơi đau chút thôi ạ. Bác sĩ yêu cầu: Bây giờ cô hãy kéo thật mạnh lên nào. Đau không? Cô gái nói: Giờ thì đau, đau lắm. Bác sĩ tiếp tục yêu cầu: Được rồi, để hình dung mức độ đau đẻ, cô hãy kéo giãn môi trên và úp nó lên đầu đi nào…
Đối với mẹ, con là cả thế giới. Ai đếm được bao nhiêu đêm mẹ thức trắng vì con ốm con bệnh! Con buồn, lòng mẹ thắt lại đau xót. Vì con, mẹ sẵn sàng hy sinh cả sức khỏe, cả vóc dáng, cả những thú vui, cả tuổi thanh xuân. Của để dành cả đời chắt chiu bỗng thành công cốc, bởi con lớn mà không khôn, không nên người, thì người đau nhất vẫn chính là mẹ. Con thành đạt hạnh phúc là mẹ vui, dẫu chỉ lủi thủi một mình nơi căn nhà cũ kĩ trong vườn xưa xanh rợp bóng cây.
Có mẹ, lòng con biết bao ấm áp. Khi con còn nhỏ, sợ mẹ đánh mắng, sợ mẹ không thương, sợ mẹ đi mất, chỉ cần ẩn mình trong vòng tay mẹ, vùi đầu vào ngực mẹ là lòng con dịu lại, nhẹ nhõm đi, quên hết bao nỗi lo âu sợ hãi. Cái kẹo bột tẩm vừng thơm, tấm bánh đa làm quà cũng đủ để con cười giòn tan bên chiếc thúng quê mẹ vừa về chợ.
Có mẹ là hạnh phúc lớn nhất của một con người
Khi con đã lớn khôn, đã đi khắp tứ xứ thập phương, mẹ là nơi để trở về. Từ xa, trông dáng hình thân thuộc của mẹ, lòng con đã bồi hồi xúc động như kẻ tha hương bao năm trở về trông thấy gốc đa cổ thụ đầu làng. Về với mẹ để anh em nhắc cùng nhau những câu chuyện bắt đầu bằng hai tiếng “ngày xưa”, cái thời vất vả thế, thiếu thốn thế, mà cười vui nhiều thế.
Mất mẹ rồi, con thành kẻ bơ vơ đơn chiếc, dù thương nhau nhưng anh em mỗi người một phận, mái nhà xưa chỉ còn trong nỗi nhớ da diết dáng hình mẹ quét sân lúc chiều tà. Thắp nén nhang trên bàn thờ mẹ để cay cay mắt nhớ là ngày nhỏ có hứa nhiều điều lắm, nào là lớn lên con sẽ mua nhiều đồ ăn cho mẹ, sẽ may cho mẹ quần áo mới, sẽ lái xe đưa mẹ đi chơi, sẽ cho mẹ thật nhiều tiền, sẽ cho mẹ đi máy bay… Hứa nhiều lắm, mà lớn lên cuộc sống bộn bề, rồi chẳng làm được bao nhiêu…
Lòng yêu thương mẹ ở tuổi nhỏ là bản năng, như lá yêu cây, như chim yêu tổ, như cá yêu nước, như hơi thở với khí trời. Nhưng muốn duy trì lòng yêu thương ấy khi con người ta lớn lên, thì giáo dục phải tốt. Tức là con phải được dạy cách yêu thương, quan tâm, chia sẻ với mẹ.
Con phải được dạy rằng lòng yêu thương, sự chịu đựng, hy sinh của mẹ là vô bờ bến, nhưng sức khỏe của mẹ không phải là vô tận, lòng kiên nhẫn của mẹ là có giới hạn, và mẹ cũng là một con người bình thường như biết bao nhiêu con người khác, cũng mệt mỏi, cũng nản lòng, cũng bế tắc, cũng hoang mang, cũng cần chỗ dựa, cần sự đền đáp.
Thật vô lý khi luôn luôn muốn mẹ phải như một tượng đài, sừng sững hiên ngang mọi lúc, mọi hoàn cảnh. Tượng đài cũng có thể quỵ ngã bởi nỗi đau do chính những đứa con rứt ruột đẻ ra đem lại.
Hãy thể hiện lòng yêu thương với mẹ một cách đơn giản thôi, nhưng sâu sắc và chân thành.
Hãy học và sống cùng câu nói giản dị này: có mẹ là để yêu thương. Yêu mẹ là quan tâm, chăm sóc, dành tình cảm cho mẹ. Yêu mẹ là làm mẹ vui. Câu chuyện chàng thanh niên Hà Nội bỏ cả tuổi thanh xuân để đưa mẹ đến những nơi đẹp nhất trên đất nước Việt Nam khiến chúng ta xúc động. Hóa ra lòng yêu thương có thể nở thành những đóa hoa lạ kỳ và tươi đẹp đến vậy. Hóa ra, yêu thương chính là hành động, đơn giản thôi, nhưng sâu sắc và chân thành.
Hãy yêu thương mẹ khi còn có thể, đừng để một ngày mẹ như khói bay về trời, rồi mới “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa…”.
Theo HƯNG LỢI (Thế Giới Tiếp Thị)