Trong nhà này không có gì là của con hết
Một số cha mẹ tin rằng con mình sẽ không có cá tính riêng cho đến khi chúng có thể tự trang trải được tài chính. Từ đó, họ phớt lờ ý kiến, cảm xúc và nhu cầu đặc biệt của đứa trẻ.
Những đứa trẻ từ thời thơ ấu đã thấm nhuần suy nghĩ không có gì trong ngôi nhà này là của mình cả và sẽ không bao giờ có được cảm giác an toàn. Tuổi thơ bị đánh cắp có thể khiến chúng cảm thấy lo lắng và bị tổn thương.
Thái độ của cha mẹ như vậy sẽ khiến đứa trẻ nhanh chóng muốn rời xa gia đình để có một thế giới nhỏ của riêng mình. Theo quy luật, những người này sẽ làm việc rất nhiều vì đó là cách duy nhất khiến họ cảm thấy có ý nghĩa.
Người lớn đang nói chuyện, con ra chỗ khác
Đối với nhiều bậc cha mẹ, con cái luôn là những đứa trẻ ngây thơ, không quan trọng chúng bao nhiêu tuổi, dù là 5 hay 15 tuổi. Họ cho rằng con không thể trò chuyện nghiêm túc với người lớn và việc chúng bày tỏ quan điểm cá nhân về bất cứ điều gì cũng là quá sớm. Những cha mẹ này không coi con họ là một cá thể riêng và đứa trẻ cũng cảm nhận được điều đó.
Dần dần khi trưởng thành, chúng sẽ luôn ngại ngùng khi bày tỏ ý kiến hay tâm sự những câu chuyện buồn vui với người lớn. Chúng sẽ nghĩ rằng những câu chuyện của mình chỉ là những câu chuyện tầm thường và không đáng được quan tâm. Điều này sẽ ngăn cản đứa trẻ bộc lộ khả năng trong học tập cũng như xây dựng sự nghiệp thành công.
Nếu mẹ không nhớ thì coi như nó không xảy ra
Việc phủ nhận sự kiện có thật được xem là một hình thức bạo lực tâm lý. Tuy nhiên, trong thời thơ ấu, nhiều người trong chúng ta hay nghe câu: “Đều do con tưởng tượng thôi! Không có chuyện đó đâu” từ cha mẹ mình, những người không muốn thừa nhận sai lầm của họ.
Kết quả là những đứa trẻ bắt đầu nghi ngờ nhận thức của mình. Nó ảnh hưởng tiêu cực đến khả năng tin tưởng bản thân, bởi ngay cả bố mẹ vẫn làm chúng tưởng mình nhớ những điều “chưa bao giờ xảy ra”.
Con đang làm hỏng mọi thứ
Rất ít người có thể làm tốt điều gì đó khi nó hoàn toàn mới mẻ hoặc họ mới thử vài lần. Việc mắc lỗi là bình thường, nhất là với những đứa trẻ. Thật vô lý nếu cha mẹ đổ trách nhiệm lên con khi chúng mắc sai lầm. Xét cho cùng, nếu cha mẹ không dạy con thì đó không phải lỗi của đứa trẻ.
Việc ngày ngày nghe thấy câu “Con làm gì cũng hỏng” sẽ khiến đứa trẻ ngừng cố gắng để thành công. Thậm chí, đứa trẻ có thể coi mình là nguồn gốc của mọi vấn đề cha mẹ gặp phải. Ý nghĩ mình không đủ tốt và không xứng đáng được yêu thương có thể nhen nhóm trong đầu con trẻ.
Con có thể làm tốt hơn thế
Cha mẹ luôn là những người đặt quá nhiều kỳ vọng vào con cái, nhưng điều này lại luôn có hai mặt. Việc người lớn quên đi lời khen cho những thành tích, nỗ lực của trẻ sẽ khiến đứa trẻ luôn chạy trong vòng đua theo lý tưởng mà bố mẹ kỳ vọng vào mình.
Và tất nhiên, chúng sẽ khó tránh khỏi tình trạng căng thẳng vì phía trước luôn có điều khiến họ phải phấn đấu không ngừng. Những đứa trẻ này thường cảm thấy mệt mỏi khi quay cuồng trong tham vọng của người khác.
Con đang đòi hỏi quá nhiều
“Con sẽ xoay sở thế nào chứ”, “Con đòi hỏi quá nhiều”... là cụm từ cha mẹ hay thốt ra khi con nói về những kế hoạch của chúng. Cách nói này khiến bọn trẻ quên đi ước mơ và mong muốn của mình - không phải vì con không thể thực hiện mà vì cha mẹ cho rằng không cần thiết.
Dần dần, những đứa trẻ ngừng ước mơ vì nghĩ mọi thứ sẽ không bao giờ thành hiện thực. Thay vì ấp ủ được tặng một con búp bê dưới cây thông Noel, chúng sẽ nhận được một chiếc áo len. Thay vì ăn nhẹ bên ngoài, mẹ sẽ nói “Ăn ở nhà thôi” (ngay cả khi tiền không phải vấn đề của gia đình). “Vì sao hả mẹ?”. “Vì mẹ quyết định như vậy - đó là lý do tại sao”.
Con lớn hơn em
Khi có một đứa em, những đứa trẻ buộc phải lớn nhanh hơn. Trong mắt cha mẹ, chúng mất đi quyền được làm trẻ nhỏ ngay cả khi chênh lệch tuổi tác không phải quá lớn. Trách nhiệm nhất định được giao cho chúng, dù chúng mới chỉ 2-3 tuổi.
Trưởng thành sớm và gượng ép không tốt cho bất kỳ ai. Đứa trẻ trưởng thành sớm có thể thích nghi nhanh hơn, đạt nhiều thành tích hơn, nhưng cái giá phải trả sẽ là một tuổi thơ mất mát. Nó sẽ là trở ngại tâm lý trong việc xây dựng gia đình riêng về sau.
Ôi con làm sai hết rồi!
Không ai sinh ra đã có tài nấu ăn, biết giặt hay ủi áo sơ mi. Mọi thứ đều đi kèm với kinh nghiệm hình thành từ việc thử và sai. Cha mẹ thường nghĩ rằng, để trẻ làm sẽ mất thời gian mình phải làm lại mọi việc.
Trong khi cố gắng bảo vệ con mình khỏi những lo lắng không cần thiết, nhiều bậc cha mẹ quên rằng việc nhà cũng là một phần quan trọng trong quá trình nuôi dạy trẻ. Công việc này giúp chúng phát triển tính tự chủ và kỷ luật bản thân. Cả hai phẩm chất này chắc chắn sẽ hữu ích cho trẻ trong cuộc sống của chúng sau này.
Cha mẹ không cho trẻ cơ hội học từ những sai lầm sẽ khiến trẻ cảm thấy bị vô dụng khi trưởng thành. Chúng sẽ cảm thấy sợ hãi khi làm điều gì đó mới và không còn tin vào bản thân.
Con nhìn lại con xem
Cha mẹ là chiếc gương đầu tiên mà đứa trẻ nhìn vào để biết chúng là người thế nào. Nếu cha mẹ liên tục nói tóc con quá mỏng, móng tay con không thẳng, mũi con như củ khoai tây, trẻ sẽ tin mình như vậy.
Bạn không cần nói dối con về ngoại hình, nhưng nêu bật điểm tốt và vạch ưu điểm ngoại hình sẽ tốt hơn. Biết ưu điểm sẽ giúp trẻ cảm thấy tự tin hơn, trong khi sự không hoàn hảo sẽ khiến chúng thành người dè dặt, tự ti.
Bố mẹ vất vả vì con mà con lại vô ơn
Cha mẹ làm việc chăm chỉ để con có cuộc sống tốt hơn. Với nhiều người, con cái là trung tâm vũ trụ, cả thế giới chỉ xoay quanh đứa trẻ.
Không phải lúc nào chúng cũng cần trả hết món nợ này cho cha mẹ. Nhưng khi cha mẹ nói câu đó, trẻ luôn nghĩ gánh nặng trách nhiệm trên vai mình quá lớn và thấy tội lỗi vì không được như kỳ vọng. Trẻ sẽ có cảm giác như đang sống với “một khoản vay” thay vì tận hưởng cuộc sống.
Theo THỜI VŨ (Vietnamnet)