Không bảng hiệu, không trưng bày nhưng tiệm sửa quần áo vỏn vẹn hơn 2m² của chị Nguyễn Thị Đẹp, ngụ xã Mỹ Thuận (tỉnh An Giang) đã nuôi sống chị và các con trong hơn 20 năm qua.
Nơi chị Đẹp sửa quần áo là một góc nhỏ trong căn nhà được người chủ tốt bụng cho chị ngồi làm miễn phí. Nơi đây, chỉ có một chiếc máy may đã cũ, vài cái rổ để đựng quần áo khách mang tới sửa, thước đo, những cuộn chỉ và kim may đặt gọn gàng trong chiếc hộp thiếc nhỏ.
“Tôi bén duyên với nghề khoảng năm 2014, trước đây ngoài sửa tôi còn nhận may đồ mới, tôi làm từ sáng đến khuya mới kịp trả đồ cho khách. Thời điểm đó, có tháng thu nhập hơn 7 triệu đồng", chị Đẹp cho biết.
Nhưng theo thời gian, may công nghiệp phát triển, các trang thương mại điện tử phát triển, quần áo rẻ hơn, dễ mua hơn, nhu cầu may và sửa quần áo cũng giảm. "Có lúc khó khăn quá, tôi đã nghĩ tìm việc khác, nhưng đây không chỉ là nghề mà là duyên nợ, là ân tình, nên tôi gắn bó hai thập kỷ qua”, chị Đẹp chia sẻ.

Chị Đẹp chú tâm sửa quần áo của khách.
Khách hàng tìm đến chị Đẹp chiết eo, lên lai, xẻ tà, đóng nút… quần áo, nhằm phù hợp vóc dáng cơ thể và nhu cầu. Trung bình tiền công cho mỗi lần lên lai quần jean, bóp ống hay nới rộng vòng eo, thay dây kéo, tra nút… dao động từ 5.000 - 15.000 đồng/cái. Các trường hợp sửa phức tạp và có độ khó cao thì giá cũng cao hơn từ 30.000 - 50.000 đồng.
Bên cạnh sửa quần áo theo yêu cầu, chị Đẹp còn tư vấn cho khách việc thêm các phụ kiện, chi tiết để trang phục bắt mắt hơn. Nhờ vậy, chị Đẹp nhận được sự tin tưởng và quý mến của nhiều khách hàng.
Rời tiệm sửa quần áo của chị Đẹp, tôi tìm đến tiệm sửa giày dép cũ của ông Phan Văn Hòa, ngụ phường Rạch Giá (tỉnh An Giang). Ông đã gắn bó với việc sửa giày, dép cũ được gần 20 năm.
“Tôi luôn nghĩ giày, dép cũ khách vẫn đem đi sửa, thì phải gắn với những kỷ niệm đặc biệt nào đó hoặc tiết kiệm, nên mình phải đặt tâm, nhận và sửa cẩn thận để họ ưng ý nhất”, ông Hòa nói.
Theo ông Hòa, “thời hoàng kim” của nghề sửa giày, dép cỡ chục ngoài năm trước, khi ấy mua được đôi dép, đôi giày mới là quý lắm, có bị sứt keo, sứt chỉ hay mòn gót người ta cũng không nỡ bỏ mà mang đi sửa để dùng tiếp. Giờ giày, dép rẻ hơn, mẫu mã mới được cập nhật liên tục, nên không còn nhiều người có nhu cầu sửa giày, dép, nhưng ông Hòa cho biết vẫn gắn bó nghề đến khi sức khỏe không cho phép nữa mới dừng.

Bà Thủy phơi mẻ nhang vừa làm xong ở trước sân nhà.
“Nghề làm nhang hiện nay vất vả và bấp bênh lắm cô ơi”, là lời tâm sự của bà Trương Thị Thanh Thủy, ngụ xã Sơn Kiên (tỉnh An Giang) khi tôi có dịp đến thăm cơ sở làm nhang của nhà bà.
Trước hiên nhà, những sạp nhang vàng óng được bà Thủy sắp xếp ngay ngắn, nối nhau thành nhiều hàng dài trông vô cùng đẹp mắt. “Gia đình tôi có truyền thống làm nhang 3 đời, tôi học lại từ mẹ và bây giờ truyền cho con gái. Đối với tôi, nghề làm nhang không đơn thuần để mưu sinh mà còn là kỷ niệm đẹp với mẹ", bà Thủy tâm sự.
Theo bà Thủy, vì làm nhang thủ công, se nhang bằng tay, nên khá vất vả. Để làm một nén nhang đòi hỏi phải khéo léo, tỉ mỉ và chắc tay, nếu không nhang sẽ không đều, khi phơi sẽ dễ vỡ. Riêng công đoạn phơi nhang cũng vất vả không kém. Nếu gặp mưa, bột nhang dễ bị rã, cả mẻ nhang không thể sử dụng, còn nếu nắng không đủ nhiệt, nhang dễ xuống màu, không còn ánh vàng rực rỡ.
Những tháng mưa dầm, gia đình bà Thủy phải nghỉ nhiều, có khi cả tuần chỉ làm được 1 ngày, thu nhập giảm. Theo bà Thủy, mỗi tháng lợi nhuận thu được từ việc làm nhang của gia đình bà dao động từ 5 - 6 triệu đồng, không dư dả nhưng đủ để vun vén gia đình.
Bài và ảnh: TƯỜNG VI