Con đường tuổi thơ

13/06/2024 - 09:42

Nếu nhắm mắt lại và nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ tôi thì những tia nắng ấm áp sẽ lại chiếu rạng tâm hồn, đưa tôi quay về gốc cây của những ngày xưa cũ.

Nơi ấy có con đường rợp mát bóng cây mít, có bước chân bé xíu của tôi đi trên nền đất lạnh một cách thích thú.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tuổi thơ trong trẻo ấy có thể ví như dòng suối mát trong với những viên đá cuội to nhỏ nhiều màu sắc. Những viên đá cuội ấy chính là kỷ niệm còn phong kín trong tôi. Tôi luôn muốn giữ cho riêng mình những ký ức đẹp đẽ đó trong lòng suối bí mật mà không ai có thể chạm tới. Khi thảnh thơi, quay đầu nhìn ngắm lòng suối tự tạo của mình, tôi vẫn cảm thấy bản thân thật đầy đủ và hạnh phúc với sự trong trẻo, vẹn nguyên trong mùi hương tuổi thơ.

Con đường đất đỏ với hàng cây mát rượi hai bên đường là dấu ấn đầu tiên của cái xóm nhỏ có năm nóc nhà lèo tèo. Nhà nào nhà nấy đều ẩn kín trong vòm xanh cây lá. Ngay từ đầu những lối nhỏ dẫn vào nhà được trồng đầy cỏ cây, hoa lá. Trước mỗi ngôi nhà là khoảng sân đất nện, cũng phẳng lì và mát rượi như ngoài đường.

Dường như cái đặc trưng của miền đất đỏ bazan này chính là thứ đất thịt màu mỡ, mà càng đi nhiều thì đất lại càng như một làn da trơn mịn màng, mát mẻ, để khi chơi chán, đám trẻ con có thể nằm quay ra khoảng sân đất ấy mà không sợ bị lấm bụi. Những ngôi nhà ở đây đều được làm theo đúng một kiểu là 3 gian 2 chái rồi nối tiếp theo đường ngang của nhà là căn bếp nhỏ, thấp tè; tiếp đến là một chiếc giếng.

Mặc dù là xóm nghèo nhưng cái giếng của nhà nào cũng được xây cất rất cẩn thận và sâu, nhìn xuống cứ thấy hun hút; cái tay quay được đặt cẩn thận trên hai cái cột xi măng, nặng trịch. Ấy vậy mà cũng có thời kỳ khi nhà có việc đi vắng, cái tay quay cũng phải được cất kỹ vào trong gác nhà.

Cái tay quay bên giếng nước ngày ấy cũng thơ mộng lắm khi mà ở sân giếng nhà nào cũng trồng thêm cây đu đủ, cây ổi, vừa lấy bóng mát để ngồi giặt giũ, tắm gội lại vừa có trái cho đám con nít. Con đường của xóm là đoạn đường cụt ngắn nối liền năm ngôi nhà nhỏ với nhau. Trên con đường ấy, đám con nít cứ chạy qua chạy lại giữa các nhà, bày đủ trò chơi từ đánh khăng, bắn bi, bắn ống thục đến tạt lon, nhảy dây, trốn tìm…

Rồi đến một ngày, con đường đất đỏ của tuổi thơ ấy cũng biến mất, thay vào đó là một con đường trải nhựa phẳng lì. Những cây mít già rợp bóng mát hai bên đường bị cắt xẻ không thương tiếc. Con đường tuổi thơ dần mất dấu trong đám trẻ. Cái cổng rào chỉ bằng cây xanh cũng biến mất, khoảng sân đất nện biến thành sân xi măng cho vừa với con đường trải nhựa bên ngoài.

Còn đâu cái cảm giác mát lành của hương cỏ cây, hương đất thịt mặn mà của bàn chân trần và mặt đất đã quen từng dấu chân. Còn đâu những xác lá in trên nền đất ẩm. Và tôi, tôi lại nhớ về con đường tuổi thơ của mình.

Theo Báo Gia Lai