.JPG)
Ông Nguyễn Văn Vạn (thứ 2, từ phải qua) trao đổi với giáo viên và học sinh. Ảnh: DANH THÀNH
Đã hẹn từ trước, chúng tôi đến xã Long Thạnh nhờ cán bộ địa phương kết nối gặp ông Nguyễn Văn Vạn. Vừa nghe nhắc đến tên ông, một cán bộ Phòng Văn hóa - Xã hội xã bật cười: “Chắc đợi một chút. Chú đang chạy sang xã bên để gửi nhu yếu phẩm cho mấy hộ khiếm thị. Lâu nay chú quen rồi, mỗi tháng 2 lần, nắng mưa gì cũng đi. 74 tuổi mà chú còn nhiệt huyết với công tác an sinh xã hội lắm”.
Một lúc sau, ông Vạn xuất hiện trước sân Ủy ban nhân dân xã. Chiếc áo sơ mi cũ, lưng hơi khom nhưng bước chân ông nhanh nhẹn. Trên chiếc xe máy phai màu sơn là lỉnh kỉnh túi đồ, chỉ còn vài phần quà ông muốn tiện đường trao cho chúng tôi xem “thói quen nhỏ của mình”. Ông cười, giọng ấm áp: “Làm riết thành nếp. Người ta khổ, mình còn đi được thì ráng. Mỗi năm tôi phát gần 1.000 suất quà”. Câu nói nhẹ nhưng lại mở ra cả câu chuyện dài hơn nửa đời người dấn thân cho cộng đồng.
Với vai trò là người có uy tín, ông Vạn được bà con gửi gắm nhiều vấn đề khó phân xử. Không phải ai cũng dễ thuyết phục nhưng ông lại có cách riêng, nói chuyện bằng sự chân tình, bằng ký ức của một người lính từng biết thế nào là mất mát và yêu thương. Ông kể lại chuyện hòa giải giữa bà Hai và ông Dũng, là họ hàng ruột thịt nhưng nhiều năm không nhìn mặt vì tranh chấp lối đi chung. Ông không nói lý mà bắt đầu bằng câu chuyện về tình nghĩa anh em, tối lửa tắt đèn có nhau. Khi lòng người đã dịu, ông mới đem luật ra phân tích. Cuối cùng, 2 gia đình tự nguyện thống nhất phần đất lối đi, xóa mối hiềm khích kéo dài nhiều năm.
Thấy được khó khăn của học sinh vì thiếu phòng học và nơi vui chơi, năm 2014, ông Vạn hiến hơn 2.400m2 đất gần hết tài sản của gia đình để xây trường học. Nhờ phần đất đó, Trường Tiểu học Long Thạnh 2 có điều kiện xây dựng cơ sở mới rộng rãi, thoáng mát, đủ sân chơi, phòng học. Đến năm 2018, trường xây dựng hoàn thiện các hạng mục. Gần 20 năm công tác tại trường, thầy Đào Văn Phước cho biết: “Ngày xưa thiếu phòng học, trường phải chia học sinh học từng buổi. Từ khi có đất của chú Vạn hiến, trường được xây dựng rộng rãi, khang trang. Chú vẫn hay ghé trường cùng với giáo viên nhổ cỏ, trồng hoa”.
Theo chân ông Vạn về nhà, chúng tôi bất ngờ trước sự mộc mạc của gia đình ông. Căn nhà cấp 4 đơn sơ, vài vật dụng sờn màu. Bên hông là mái hiên nhỏ, nơi vợ ông bán đồ ăn sáng cho học sinh - nguồn thu nhập duy nhất. Ông Vạn cho biết, lương hưu của ông lo xăng xe, mấy chuyện giúp bà con. Tiền hỗ trợ ma chay cho người nghèo, ông tự bỏ ra. Không dư dả nhưng ông cho đi nhiều hơn so với những gì mình sở hữu. Khi được hỏi vì sao không tiếc đất, ông Vạn đáp gọn: “Đất trồng lúa thì vài người hưởng. Đất xây trường thì các thế hệ con em nơi đây đều được hưởng. Sống đơn giản vậy mà vui, thấy được các cháu học sinh có chỗ học ổn định, bà con khó khăn đủ ăn đủ mặc là động lực để tôi tiếp tục công việc này”.
Người dân tại ấp Đường Gỗ Vàm vẫn nói với nhau rằng, có ông Vạn trong xóm, ai cũng yên tâm. Ở đâu có mâu thuẫn, có đám tang đơn chiếc, có người khó khăn cần giúp, ông Vạn sẽ có mặt. Ông đến, mọi thứ dần lắng xuống, nhẹ lại. Không phải vì ông quyền lực mà vì ông chân thành, bình tĩnh và giàu lòng nhân ái. Chủ tịch Ủy ban nhân dân xã Long Thạnh Huỳnh Văn Thái Quỳnh cho biết: “Sau sáp nhập, xã có 21 người uy tín trong vùng đồng bào dân tộc thiểu số. Phần lớn đều phát huy tốt vai trò của mình nhưng với ông Vạn, điều khác biệt là ở niềm tin. Niềm tin ấy được gây dựng mỗi ngày từ những việc nhỏ nhất”.
Nắng chiều xuống nhẹ trên mái Trường Tiểu học Long Thạnh 2, ông Vạn lặng lẽ đi quanh bồn cây, nhặt vài chiếc lá khô. Trong dáng hình chân chất ấy là cả một cuộc đời cống hiến, không vì điều gì ngoài chữ “nghĩa”. Giữa nhịp sống đổi thay, người cựu chiến binh vẫn lặng lẽ đi qua từng nẻo đường quê, gieo vào lòng bà con điều tử tế, bình dị mà bền bỉ. Và có lẽ, đó chính là cách ông để lại dấu chân đẹp nhất của mình ở Đường Gỗ Vàm - dấu chân của một người có uy tín gìn giữ sự bình yên bằng trái tim nhân hậu, kiên trì và đầy thương yêu.
DANH THÀNH