
Một ngày không mạng xã hội, tôi tận hưởng cảm giác yên bình với tiếng sóng biển rì rào. Ảnh: HƯƠNG GIANG
6 giờ cuối tuần, tôi thức dậy trong ánh nắng dịu xuyên qua khung cửa sổ, lắng nghe tiếng chim ríu rít ngoài vườn. Theo thói quen, tôi với tay lấy điện thoại định lướt một vòng Facebook, đọc vài dòng tin, xem vài tấm hình mới, nhưng sáng nay, tôi dừng lại. Tôi đặt điện thoại xuống bàn và tự nhủ: “Hôm nay, tôi sẽ không sử dụng mạng xã hội”.
Không Facebook, không Zalo, không TikTok, không Instagram, tôi xuống phố trong tâm thế háo hức. Quán cà phê quen bên bờ biển vẫn mở cửa như mọi ngày, hương cà phê sánh đặc lan nhẹ trong không khí. Lần này, tôi không lấy điện thoại checkin cũng không lướt tin tức trong lúc chờ. Tôi ngồi yên lặng, tay cầm ly cà phê nóng, mắt dõi ra biển. Những con sóng nhỏ lăn tăn vỗ vào bờ kè, nắng sớm nhảy nhót trên mặt nước, gió khẽ lướt qua tóc và áo tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của buổi sáng chậm rãi, tinh khôi và bình yên.
Trên vỉa hè, bác bán vé số đi ngang, đôi dép sờn cũ khua nhẹ trên mặt đường. Chú công nhân ngồi bên quán nhỏ tranh thủ bữa sáng với ổ bánh mì nóng. Cô lao công cần mẫn quét lá sột soạt ven đường, từng tiếng chổi đều đặn, nhẹ nhàng như tiếng thời gian trôi. Tất cả những khuôn mặt ấy, những chuyển động giản dị ấy, tôi từng thấy nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ, có lẽ vì trước đây, mắt tôi còn bị hút vào màn hình điện thoại.
Buổi trưa, bữa cơm trong căn bếp nhỏ trở nên ấm áp. Các thành viên trong gia đình tôi không vừa ăn vừa nhìn màn hình điện thoại hay bị phân tâm bởi tiếng “ting” báo tin nhắn. Chúng tôi ăn chậm hơn, trò chuyện nhiều hơn. Giữa những tiếng cười rôm rả, tôi chợt thấy lòng mình dịu lại. Thì ra, niềm vui thật sự không nằm trong những cái “thả tim” ảo mà ở những khoảnh khắc tôi được hiện diện bên người thân yêu.
Chiều đến, tôi đi bộ dọc công viên ven biển Rạch Giá. Mặt trời dần nghiêng về phía chân trời, ánh nắng vàng rải lên mặt nước long lanh như dát mật. Cảnh vật quen thuộc trở nên mới mẻ, ngỡ ngàng. Tôi nhìn một đứa trẻ chạy lon ton theo bong bóng, tiếng cười trong veo hòa vào gió, ngân dài như bản nhạc hồn nhiên của tuổi thơ; một đôi vợ chồng già dìu nhau đi dạo, tay nắm tay, từng bước chậm rãi mà ấm áp; một nhóm thanh niên đạp xe dọc lối đi, tiếng nói cười rộn rã. Ở nơi góc nhỏ, cuộc sống vẫn đang trôi, bình yên, giản dị mà đẹp đến nao lòng. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi muối biển và hương hoa sữa thoang thoảng trong gió, cảm giác nhẹ nhàng thanh thản len lỏi trong tim.
Buổi tối, sau bữa cơm, tôi cùng con trai ngồi vào bàn học. Không còn điện thoại để liếc nhìn hay tin nhắn xen ngang, tôi toàn tâm dõi theo từng nét chữ con viết, từng phép toán con làm. Con trai ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, sao bài này khó thế?”. Tôi mỉm cười chỉ cho con cách giải, chậm rãi mà kiên nhẫn.
Không khí trong căn phòng nhỏ ấm dần lên theo những tiếng nói cười. Chúng tôi không chỉ học mà còn trò chuyện về bạn bè ở lớp, ước mơ sau này của con và cả chuyện hồi nhỏ tôi từng sợ cô giáo ra sao. Con cười khúc khích: “Mẹ cũng sợ cô giáo hả?”. Tôi gật đầu, mẹ con cùng cười vang. Khoảnh khắc ấy thật giản dị nhưng đầy ắp niềm vui. Khi không bị cuốn vào mạng xã hội, tôi có thể lắng nghe con, nhìn thấy niềm hứng khởi trong đôi mắt con, cảm nhận sự gắn bó tình thân trong từng câu nói. Những phút giây bên con không còn là nghĩa vụ mà là khoảng thời gian quý giá.
Khi con gấp sách, ngả đầu vào vai tôi, tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Một buổi tối không mạng xã hội, không có màn hình sáng rực chỉ có tiếng cười, ánh đèn vàng và tình thân trọn vẹn đến bình yên.
Một ngày không mạng xã hội, tôi không phải cố gắng vui theo niềm vui của người khác, không lo sợ mình bỏ lỡ điều gì. Tôi nhận ra, hạnh phúc đơn giản chỉ là được sống chậm, được nhìn kỹ hơn vào những điều vẫn ở quanh mình mà tôi vô tình quên mất. Thế giới ngoài kia luôn đầy ắp những điều kỳ diệu. Kỳ diệu trong nụ cười của người lạ trên phố, trong ánh nắng xuyên qua tán lá, trong tiếng sóng rì rào, trong giây phút được ăn cơm cùng người thân mà không vội vàng nhìn vào màn hình.
Mạng xã hội không xấu. Nó là nhịp cầu kết nối con người, là nơi mỗi người chia sẻ niềm vui, học hỏi kiến thức và nhìn thế giới rộng lớn hơn. Nhờ mạng xã hội, khoảng cách giữa những người thân xa nhau được rút ngắn, thông tin lan tỏa nhanh hơn và mỗi người đều có cơ hội thể hiện bản thân, nhưng khi để nó chiếm trọn thời gian, tâm trí và cảm xúc, chúng ta dần đánh mất chính mình.
Sử dụng mạng xã hội có chừng mực là cách để chúng ta sống trọn vẹn hơn với thực tại, với những con người đang hiện hữu quanh ta. Đôi khi, chỉ cần đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, chúng ta sẽ thấy thế giới thật đẹp và hạnh phúc không ở đâu xa mà ở ngay trong từng khoảnh khắc chúng ta có mặt trong cuộc đời này.
HƯƠNG GIANG