Sắc hoa mùa hạ!

05/04/2019 - 07:29

 - Khi cơn mưa đầu mùa tắm ướt những thân cây gầy guộc sau những ngày nắng chói chang, người ta bắt gặp sắc hoa mùa hạ loáng thoáng chen qua nách lá. Khi ấy, những ai đã và đang đi qua năm tháng đẹp nhất đời mình hẳn sẽ nhớ lắm những mùa hoa kỷ niệm.

Từ mùa phượng dấu yêu…

Mùa hạ về. Đất trời như se sắt lại trong nỗi buồn mênh mang giữa những tiếng ve ngân tưởng chừng như vô tận. Mấy cánh phượng đỏ ở đâu bay về, đậu vào cảm xúc vu vơ tuổi học trò. Với những tháng năm áo trắng tinh khôi, mùa phượng bao giờ cũng đẹp và đượm buồn. Đã từng đi qua tuổi học trò, tôi quên sao được những mùa phượng xưa với tà áo ai bay trong chiều lộng gió nơi ngã ba sông. Ngày ấy, mùa phượng chở đầy những kỷ niệm và hồi ức về mối tình đầu “ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu”.

Cứ đến mùa phượng, mấy cô bạn nữ trong lớp lại cùng nhau ép xác hoa khô thành những con bướm nhỏ xinh xinh, rồi cất cẩn thận trong quyển lưu bút thơm mùi kỷ niệm. Chẳng biết, mấy “áo dài” viết gì trong ấy nhưng cánh “mày râu” thì cứ đứng ngóng ở một góc sân trường, rồi lén hái mấy chùm phượng thật to mang vào lớp tặng người mình thích, dù biết rằng hành động liều lĩnh ấy sẽ bị thầy giám thị cho “uống nước trà” ở văn phòng! Mặc kệ, miễn sao người ấy chịu cầm lấy một bông thôi cũng đủ trở thành kỷ niệm.

 Ngày ấy, phượng gần gũi và thân thương đến lạ! Trong cái nắng vàng ươm như mật tháng ba, tôi chợt nhận ra đôi mắt ai kia cứ đượm buồn mỗi khi nhìn theo những xác phượng tả tơi giữa sân trường. Và, đôi mắt ấy đã trở thành mắt hạ, cứ sống mãi trong ký ức thời áo trắng của tôi. Để bây giờ, mỗi lần đi ngang con đường quen thuộc và mái trường thân ái ngày xưa, tôi cứ mênh mang nỗi nhớ xa xăm. Khi ấy, lòng lại khắc khoải khi nhớ đến những lời ca da diết: “Hoa xưa đây nhưng bóng dáng em đâu/ lòng nhật ký đã ghi trót tâm tình/ và đôi lúc nhớ nhau lưu bút còn để lại chuyện buồn vui…”.

Bây giờ, mùa phượng vẫn cứ đi - về theo quy luật của tháng năm. Đám bạn ngày ấy, trong đó có tôi cứ quay quắt trong cuộc sống áo cơm mà đôi lúc lãng quên kỷ niệm. Nhưng có lẽ, tự trong trái tim mỗi người vẫn có chút gì đó luyến lưu khi vô tình bắt gặp sắc đỏ thân thương xuất hiện trên những tán cây già cỗi dấu thời gian. Không khó để bắt gặp hình ảnh hoa phượng trong các tác phẩm thơ ca, âm nhạc bởi nó luôn chứa đựng rất nhiều cảm xúc mong manh của tuổi học trò. Với tôi, mùa phượng sẽ mãi là kỷ niệm để thương, để nhớ về những ngày tháng mộng mơ dưới nắng sân trường!

Sắc hoa mùa hạ!

Ảnh: THANH HÙNG

…đến sắc tím ô môi dân dã

Không gắn chặt với lứa tuổi học trò nhưng bông ô môi mang vẻ đẹp rất riêng và trở thành nỗi nhớ với những ai lớn lên chốn quê nghèo. Ngày tôi còn nhỏ, ô môi dễ tìm. Ô môi xuất hiện bên đường làng, bờ ruộng, mé sông để lũ “trẻ trâu” chúng tôi gắn chặt tuổi thơ vào đấy. Những bông ô môi nhỏ bé mọc liền kề nhau thành dãy trên cành như thắp lửa trong ánh mắt của chúng tôi khi mùa nắng hanh hao thiêu đốt ruộng đồng. Giữa cái oi bức của đất trời, bông ô môi như nét chấm phá làm dịu lại bức tranh quê. Người mơ mộng gọi ô môi bằng cái tên trang trọng là “hoa anh đào của miền Tây”, người thực tế lại thích ô môi bởi sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp chân quê.

Ngày còn bé, chúng tôi mê ô môi bởi những trái chín lủng lẳng trên cành. Hồi ấy, quà vặt hiếm lắm nên ô môi trở thành món ngon trong “thực đơn” của đám “trẻ trâu”. Tôi quên sao được những mắc trái ngon ngọt và khá cứng cứ thấm đều vào vị giác, tạo nên dư vị khó tả. Để bây giờ, mỗi lần bắt gặp những rổ ô môi bày bán ven lối quê nào đó lại khiến lòng tôi nao nao nhớ đến những ngày thơ ấu. Với nhiều người, bông ô môi là nơi ghi dấu những kỷ niệm xa xôi và nuôi dưỡng hình bóng quê nhà. Cầm trên tay một nhánh ô môi đầy bông, bất cứ ai cũng cảm thấy xao xuyến trước vẻ đẹp dịu dàng, nền nã như chính nơi xuất thân của nó. Bởi thế, bông ô môi cũng đi vào thơ ca và các tác phẩm nghệ thuật một cách tự nhiên, gần gũi và chứa đựng nhiều cảm xúc.

Bông ô môi, đôi lúc cũng là dấu tích một mối tình quê nào đó. Bởi thế, nó chất chứa trong bài hát mang âm hưởng dân ca một cách da diết và mang theo nỗi buồn thương không đoạn kết. “Bông ô môi rơi đầy trước ngõ/bao kỷ niệm về tiềm thức trong tim/mới hôm nào ta dìu chung lối hẹn/bông ô môi tình ta khắc đậm tên nhau…”. Lời bài hát ấy khiến những ai yêu sắc hồng ô môi càng thêm nhung nhớ về loài hoa đồng cỏ nội này. Người ta chờ đợi mùa hạ về, chờ đợi mấy tiếng ve ngân và cái sắc hồng phơn phớt cứ dần xâm chiếm những cành cây xơ xác lá. Mùa nắng, ô môi khoác lên mình chiếc áo hồng e ấp. Sa mưa xuống, ô môi mặc thêm chiếc áo non tơi màu lá. Loài cây ấy cứ sống một cách bình dị và gần như chìm vào quên lãng trong trí nhớ của nhiều người. Và lúc hạ về, ô môi lại sống cuộc đời mãnh liệt với mùa hoa rực rỡ trong những trái tim đầy xúc cảm.

  Bây giờ, hạ đang về trong nắng và mang theo những mùa hoa nhung nhớ. Bởi thế, bạn hãy thử một lần lắng nghe mùa hạ và yêu thương những mùa hoa ấy để biết mình đã từng đi qua những năm tháng tinh khôi và có một tuổi thơ dữ dội bên gốc ô môi đong đầy kỷ niệm.

THANH TIẾN