Kết quả tìm kiếm cho "Nghề buôn rơm"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 68
Vào bệnh viện có 2 ngày mà tôi đã thấm thía sức khỏe thật quý giá nên tự nhủ phải biết giữ gìn.
Rau hẹ rất quen thuộc với người Việt trong những bữa ăn, tuy nhiên không chỉ là thực phẩm nó còn có tác dụng chữa bệnh.
Vậy là những ngày thi vào lớp 10 đầy cam go đã qua nhưng ký ức về những ngày ôn thi vất vả vẫn còn mãi trong Yên.
Không ít người, khi đã gắn bó đời mình nhiều năm với biển đảo, dù còn nhiều thiếu thốn, thời tiết khắc nghiệt, đã lần nữa tìm cơ hội ở lại, chưa muốn về đất liền. Nếu ai có trở lại đảo Trường Sa đôi lần, vẫn có thể bắt gặp bóng dáng thân quen của những người dân, vài năm lại chuyển tới sống ở đảo mới, nhưng luôn hồn hậu cười tỏa sáng...
Nó là chiếc xe đạp 'kỳ quan': cổ nghênh nghểnh cách cái sườn cong cong một đoạn thiệt là xa. 'Xe mày té xuống thì nhiễm trùng mà chết ngay đuông!' - bạn bè trêu thế.
Một chiều đi ngang những xóm làng, bãi bồi ven sông miên man xanh biếc, mảnh vườn của mẹ lại hiện về sống động trong tôi. Những xa xưa bỗng được đánh thức bởi mùi hương ngày cũ từ hoa cỏ, rạ rơm, từ ngọn khói la đà mẹ đốt lá rụng buổi chiều tàn. Khu vườn của mẹ có mảnh đất phủ rơm trồng đậu bên luống rau xanh mỡ màng, hàng mía ngọt lao xao trong gió, những bụi khoai môn mọc ven khe nước nhỏ. Tôi thích đi chân trần giữa những luống rau, hoa lá trong vườn, nghe tiếng chim thánh thót quanh mình điệp khúc bình yên.
Huệ bán rau ở phố này cũng đã hơn hai năm. Ấy vậy mà chẳng ai hỏi tên Huệ là gì. Nếu cần mua rau, người ta chỉ ới một câu trống không: 'Này, rau'... là cô đã quay ngay lại rồi.
Một buổi sáng, quán cà-phê ven đường ở ấp Vĩnh Hạ (xã Vĩnh Trung, TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang) rộn ràng tiếng cười nói của nhóm phụ nữ dân tộc thiểu số (DTTS) Khmer. Buổi gặp mặt tưởng chừng “vô thưởng vô phạt”, nhưng lại mở đầu cho những tương trợ về sau.
Tin Bin đi bộ đội đến vào khoảng cuối tháng mười một. Bữa đó, ông tổ trưởng dân phố tới nhà đưa cái giấy gọi đi khám nghĩa vụ quân sự, mẹ Bin hờ hững: Ờ, đi khám đi, rồi đi đâu thì đi. Mi ở nhà báo đời, tao mệt quá rồi. Ba Bin điềm tĩnh: Không chi ghê gớm đâu con. Hồi xưa, ba cũng đi bộ đội mấy năm, ngon lành.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Hôm kia, thằng Thắm còn lượn ra bờ ao chơi với Dâu một lát, nhưng hôm qua và hôm nay, nó lại mất dạng như đám bạn. Vì nhà nó cũng mới có Internet, giống như nhà cái Chút và nhiều nhà khác trong làng.
Ông bà, cha mẹ tôi là nông dân. Tôi sinh ra và lớn lên ở làng. Tôi từ làng ra đi. Ba năm quân ngũ tôi đóng quân ở thành phố. Ở cái nơi mà ánh sáng ban ngày, ánh điện ban đêm đều giống như nhau. Tôi không hòa nhập được với cuộc sống thị thành. Muốn học theo một cái gì đó lại thấy mình như thằng bé hớn hở đuổi theo bao điều phù du không có thật.