Kết quả tìm kiếm cho "bể hụi"
Kết quả 13 - 24 trong khoảng 84
Năm ấy cả xóm có một cái ti vi của nhà ông Lẫm. Nhà giàu có nhìn từ xa đã biết bởi cây tre đực dựng đứng như cây nêu, chỉ khác là thay vì cành tre là cái vành xe đạp bị cưa đứt một đoạn.
Có một đội thiện nguyện sống cho mình vào ban ngày, cho mọi người vào ban đêm. Họ rong ruổi khắp nẻo đường từ phố thị đến làng quê biên giới, mang lại chút bình yên, sự giúp đỡ quý giá đối với người lỡ đường.
Từ lâu, núi Tô (huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang) được xem là địa chỉ du lịch tâm linh có sức hút hấp dẫn đối với lữ khách. Quanh năm, đỉnh núi mây mù bao phủ, khí hậu se sắt, trông như chốn “tiên bồng”.
Nghe chồng bảo sắm ô tô, chị ngơ ngác, mồm mắt tròn xoe, giọng như hụt hơi: 'Đi đâu mà mua xe?'. Anh cười, cái đầu húi cua lắc nhẹ, vẻ khó hiểu cùng lời nghi vấn cao ngạo: 'Sao hỏi ngớ ngẩn thế?'. Nói rồi, anh đưa mắt nhìn con đường trước nhà, với dãy ô tô nối dài, tít đến đằng xa.
Cánh đồng Tà Ngáo (phường An Phú, TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang) nổi tiếng với biệt danh “thủ phủ” trồng thốt nốt. Người dân thống kê, trên 14.000 cây thốt nốt cổ thụ, mỗi ngày cung cấp thị trường hàng tấn đường thơm ngon.
Mùa nắng đến, cũng là lúc những loài hoa đồng, cỏ nội ở miền Tây bung nở, với vẻ đẹp đơn sơ mà rực rỡ, đặc biệt là bông ô môi. Màu hoa mộc mạc giúp cho cảnh sắc vùng đất 2 mùa mưa nắng nhuốm chút mộng mơ, dù sức nóng chan chát đang thiêu đốt những cánh đồng vào mùa gặt.
Sau khi nghe tin mẹ ruột Lê Thị Mỹ Lệ cự cãi, xô xát với những người hàng xóm, Nguyễn Văn Nghĩa (sinh năm 1994, ngụ khóm Tây Khánh 1, phường Mỹ Hòa, TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang) nảy sinh ý định dùng xăng trả thù đối phương. Với bản tính hung hăng, nguy hiểm, Nghĩa phải nhận một hình phạt nghiêm khắc của pháp luật, bị cách ly vĩnh viễn khỏi đời sống xã hội.
Những chiếc lá bàng đỏ ngoài khung cửa sổ liên tục trút xuống lòng đường sau những đợt gió. Cuối đông, những con đường vắng thưa người. Ngồi trên căn gác xép nhìn ra, thấy dãy phố dài bảng lảng sương mờ, gió thổi vào đỏ mắt người thỉnh thoảng lại dè dặt bước đi trên những cung đường tít tắp.
Khi mấy người hàng xóm cùng thấy cây mận nhà Cò Bất chết héo, thấy đất quanh gốc cây có dấu vết đào lên lấp xuống, trong bụng nghi nghi nhưng cũng chẳng đoán ra manh mối gì.
Suốt cả ngày hôm nay, Cường bận tối mắt tối mũi. Thư báo, bưu phẩm về chất cao như núi, cái nào cũng chuyển gấp, phát nhanh, cái nào cũng đều quan trọng cả. Cơ quan có bao nhiêu người thì huy động hết cho việc chạy chuyển thư báo, bưu phẩm. Cuối năm, người ta đi chợ, dạo phố ngắm cảnh, mua sắm hàng Tết còn cơ quan Cường thì tất bật thư báo với bưu phẩm.
Khoảnh khắc nhận ra Tết chẳng phải nhờ tờ lịch trên tường mà là khi căn bếp thơm mùi bánh, mùi kiệu, mùi lá chuối, lá dong… xôn xao trong những tất bật lo toan của người lớn, reo ca trong niềm háo hức của bầy trẻ. Mùi của Tết là thứ hương bình dị mà luyến nhớ một đời.
Miền xuôi có đủ loại cải, nhiều đến khó nhớ. Vậy mà ngược đường biên Nghệ An mùa này, ngẩn ngơ gặp rực vàng hoa cải nương cheo leo Huồi Tụ, Nậm Cắn, huyện Kỳ Sơn hay Tri Lễ, Cắm Muộn, huyện Quế Phong của người Mông, người Thái mà nhớ khó quên.