'Tôi vào coi con nhận học bổng được không?'

10/11/2025 - 16:53

Câu hỏi thiệt thà này của ông Y Kjoh Awin Bkrông - cha nữ sinh viên H Trâm Long Ding (Trường đại học Công nghiệp TP.HCM) - khi ông đưa con gái đến nhận học bổng Tiếp sức đến trường 2025 tại tỉnh Đắk Lắk.

Tiếp sức đến trường - Ảnh 1.

Ông Y Kjoh Awin Bkrông đưa con gái là H Trâm Long Ding đến nhận học bổng - Ảnh: MINH CHIẾN

Câu hỏi khiến ban tổ chức buổi lễ và nhiều bạn đọc muốn khóc theo.

Coi bộ phim con mình bước lên "thảm đỏ" nhận học bổng

Ông Y Kjoh Awin Bkrông và con gái rời khỏi buôn làng từ 5h sáng, nhưng đến buổi lễ hơi trễ, thắc thỏm sợ vì mình mà con gái mất suất học bổng. 15 triệu đồng không chỉ là phần thưởng của con mà chính là phần thưởng dành cho ông, người cha đã miệt mài làm rẫy, hái cà phê thuê từ khi vợ mất để nuôi tận bốn đứa con ăn học.

Có thể để con đi một mình, nhưng ông quyết định đưa con đi nhận học bổng và hồi hộp xin được vô hội trường coi con lên sân khấu, như coi 'bộ phim' cuộc đời mà con ông chính là diễn viên được bước lên thảm đỏ. 

Ông còn nhờ người chụp giúp ông và con tấm hình vì điện thoại "cùi bắp" của ông không chụp được. Bạn đọc động viên ông: "Thương quá tấm lòng người cha. Nhất định con anh sẽ thành người có ích cho xã hội".

Niềm an ủi để ông sống trọn một ngày chính là việc các con học lên lớp, nhận giấy khen, được học bổng là "bao mệt mỏi tan biến, thấy mình đi làm mướn không uổng công".

Ông Bkrông chỉ là một trong đông đảo người thân không thể ngồi nhà khi con họ được vinh danh ở một khán phòng.

Không ngủ được, không biết có bị lừa không, không tin nổi... là những cảm thán đã khiến cả trăm phụ huynh bỏ công ăn việc làm đi coi giây phút con mình nhận học bổng. 

Không chỉ là tiền, còn là giây phút con họ được gọi tên với lòng trân trọng nhất và nhận cả lời động viên từ các nhà hảo tâm cho đi mà không chờ nhận lại.

Chương trình tiếp sức đến trường của báo Tuổi Trẻ và các nhà hảo tâm năm 2025 tổ chức 10 lễ trao tại 10 tỉnh thành, hội tụ 1.066 tân sinh viên nghèo vượt khó mọi miền đất nước.

Bỏ 1 ngày chạy xe ôm coi thành quả mình đóng góp cho đời

Một người mẹ buổi sáng chạy cuốc xe ôm 50.000 đồng đủ đổ xăng chở con vượt 40 cây số đến TP Cần Thơ nhận học bổng "tận tay".

Bà chọn chỗ ngồi phía sau con với gương mặt sạm nắng và đôi mắt ánh lên nét cam chịu tần tảo. Con gái bà góp vào câu chuyện trí tuệ tuổi 18 - tân sinh viên Đặng Mỹ Linh (Đại học Cần Thơ) - nghèo khó nhưng là học sinh giỏi tỉnh môn tiếng Anh.

Nhưng bạn đọc còn tò mò về câu chuyện của người mẹ qua dáng ngồi. Bà đã đóng góp vào cuộc sống này tấm gương người mẹ đơn thân, không nhà cửa, thu nhập bấp bênh nhưng nỗ lực nuôi cho đời một công dân đầy hứa hẹn. Bạn đọc đã để lại nhiều lời bình yêu thương và cảm phục chị.

Tiếp sức đến trường - Ảnh 2.

Người mẹ chạy xe ôm dự lễ trao học bổng Tiếp sức đến trường 2025 tại Cần Thơ - Ảnh: LÊ DÂN

Một người mẹ khác làm phụ hồ lần đầu được đến một hội trường lớn, nét lo lạ quen ngập tràn trên nét mặt. Cũng có người cha làm nghề cột càng cua chọn chỗ vắng vẻ trong khán phòng, căng thẳng dõi theo diễn tiến buổi lễ. Hay bà nội ngồi vào chiếc ghế gỗ "sang trọng" cười móm mém khi tận mắt coi cháu mình nhận học bổng chứ không bị "bắt cóc online".

Những hình ảnh hậu trường đó chính là chiều sâu của những buổi lễ, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp trong khán phòng đang có mặt những bạn trẻ dù mới mười tám, đôi mươi đã đi qua tuổi thơ khốc liệt, vất vả và buồn tủi. Khi tuổi trẻ cất lời, khán phòng thường đẫm lệ, nhưng nhìn quanh bên cạnh họ đã có mẹ, có cha, có bà là những điểm tựa.

Tiếp sức đến trường - Ảnh 3.

Bà Ong Mỹ Loan (Cà Mau), phụ huynh của Ong Thoại Hải, tân sinh viên Trường Sư Phạm Kỹ Thuật TP.HCM - Ảnh: QUANG ĐỊNH

Tiếp sức đến trường - Ảnh 4.

Chị Huỳnh Thị Ngọc Huệ - người mẹ phụ hồ đơn thân của SV Lê Anh Như lần đầu đến đến hội trường lớn tại Nha Trang cùng con nhận học bổng - Ảnh: ĐỨC TRONG

Nhìn cháu nhận học bổng để quên hết nhọc nhằn

May sao trong hàng ngàn tân sinh viên nghèo khổ, bị bỏ rơi, mồ côi, cuộc đời không được như giấc mơ thần tiên nhưng các bạn đã gặp được tình người đây đó. Là tình thương còn lại của mẹ và cha đơn thân, của ông bà không bao giờ bỏ rơi cháu, của người dì sẵn sàng nhịn cho cháu ăn hay người cha quyết không chữa bệnh dành tiền làm học phí cho con.

Họ dõi theo con mỗi ngày nên dễ hiểu vì sao sẵn sàng bỏ ngày lao động đi coi con cháu mình nhận học bổng cho bằng được.

Bà nội Võ Thị Hoang của sinh viên Lê Phúc Hậu

Hôm nay, bà được dắt con lên lãnh học bổng, thấy con đậu đại học, bà quên hết cực khổ mấy chục năm qua.

Bà nội Võ Thị Hoang của tân sinh viên Lê Phúc Hậu (Đại học Kinh tế TP.HCM) cứ nắm tay cháu như bà chưa từng rời kể từ khi cha mẹ bỏ Hậu lại sau hôn nhân tan vỡ. Đôi tay ấy bà đã đan không biết bao nhiêu giỏ lục bình để nuôi Hậu từ lúc biết chơi, biết chạy rồi trở thành nam sinh tự tin sáng lập Câu lạc bộ Tin học, đoạt giải nhì hùng biện tiếng Anh là tổng bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bà.

Tiếp sức đến trường - Ảnh 5.

Bà nội Võ Thị Hoang và đứa cháu không có cha mẹ bên cạnh tại lễ nhận học bổng Đông Tháp - Ảnh Mậu Trường

Bà nội nói thấy cháu đậu đại học, được dắt lên lãnh học bổng là quên hết cực khổ mấy chục năm qua. Song bạn đọc tự hiểu thực ra bà đã quên cực khổ ngay từ đầu, quên mới có thể sống tiếp từng ngày gian khó và đi một chặng đường dài cùng cháu. Và khi cháu được thưởng, được gọi tên mới chính là giây phút bà được "quên" nhiều nhất, thấy thỏa mãn nhất khi nhìn lại nhọc nhằn.

Như chân lý trong cuộc đời này, cứ đi rồi sẽ đến, chăm bón mãi rồi cây cũng sẽ nở hoa và sống tốt rồi tương lai cũng tốt đẹp. 

"Bà nội ơi, bà yêu cháu và thật vĩ đại, cảm ơn bà đã tần tảo, rồi cháu bà sẽ thành tài và phụng dưỡng bà tử tế". Rất nhiều lời cảm động của bạn đọc gửi đến bà nội "nữ hoàng đan giỏ lục bình" khi bà xuất hiện trong buổi lễ trao tại Đồng Tháp.

Theo Tuoitre.vn