Cô nhìn mùa đông chậm rãi bước qua thành phố. Trên tầng gác mái bé xíu mà Nương thuê lại với giá mềm, có cửa sổ nhìn xuống ngã tư đường, cô đã sống những ngày không vui nhưng cũng chưa đến độ sầu buồn nặng trĩu. Nương vốn là cô gái đầy khát vọng. Một người vừa đi qua cái tuổi 30 và giờ đây, Nương chợt nhận ra mình mất tất cả rồi! Cô chẳng còn gì ngoài trái tim đầy vết xước. Nương lại nhoài người ra cửa sổ ngắm mùa đông đang tiễn biệt những chiếc lá cuối cùng...
Có tiếng bước chân đều đặn lên những bậc tam cấp. Chiếc cầu thang bằng gỗ dẫn lối lên tầng gác mái khẽ rung rinh. Không cần hỏi Nương cũng đoán biết ai đến tìm cô. Bao nhiêu năm qua, Đạt vẫn dành cho cô một tình cảm đẹp mà chỉ cô và Đạt mới hiểu được. Cô nhớ, có lần cô đã gục mặt vào ngực Đạt mà khóc. Đời Nương là những chuỗi ngày chông chênh. Đi qua tuổi trẻ, hạnh phúc chẳng được bao lâu, cuộc sống lại đặt ra cho Nương nhiều thử thách. Đạt hay thủ thỉ, nửa tiếc nuối, nửa trách móc nhẹ nhàng:
- Phải ngày xưa em chọn anh thì giờ em không phải vất vả như thế này!
Nương nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận được bao tháng năm trôi qua tình cảm trong Đạt vẫn vẹn nguyên không đổi. Mấy lần Đạt ngỏ lời, mong muốn được chở che cho Nương suốt phần đời còn lại. Nhưng cô chối từ. Làm sao có thể chọn lại một người mà trước đây Nương nhẫn tâm từ chối. Hơn nữa, cô có còn là người con gái trong trắng, hồn nhiên và bao giờ cũng tỏa ra nguồn năng lượng tích cực của ngày xưa nữa đâu... Nương lắc đầu. Lòng Đạt buồn như mùa đông ngoài khung cửa.
Đạt mang đến cho Nương chút cháo, sữa và bó tuyết mai cắm vào chiếc lọ cũ màu xám có họa tiết con hươu vươn cổ. Nương thấy phiền. Cô đã dặn anh đừng mua gì cả, tiện đường thì ghé ngang qua là được rồi. Cô không muốn mình là gánh nặng của Đạt. Anh vẫn đều đặn ghé ngang qua căn gác xép thăm cô. Người chủ nhà sống ở tầng bên dưới nói với anh về tình trạng sức khoẻ của Nương. Mấy đêm nay, khuya lạnh, người chủ nhà vẫn thường nghe tiếng ho lụ khụ phát ra từ căn gác xép của Nương.
Lòng Đạt rối bời. Bác sĩ bảo phổi của Nương đang bị thương tổn nặng. Nếu qua mùa đông này mà tình trạng sức khoẻ cô tiến triển tốt thì tuyệt vời. Chỉ sợ đông sang, tiết trời lạnh giá, Nương không giữ ấm được cho bản thân thì nguy to. Đạt nhắc cô mặc thêm áo ấm, trùm chăn, đừng mở cửa sổ kẻo gió lạnh lùa vào, và những đêm sâu thì phải mang tất để đôi chân khỏi lạnh. Nương cười, tự dưng thấy mình trở thành “em bé” trong vòng tay của Đạt.
Chưa bao giờ Nương nhận được từ Khoa sự chăm sóc, tình yêu thương và cảm giác ấm áp như khi bên Đạt. Mãi sau này cô mới nhận ra rằng Khoa không hề yêu cô, hoặc nếu chừng ấy năm sống bên nhau có nảy sinh tình cảm thì cũng chỉ là một chút xúc động, bồi hồi, là bản năng vốn có chứ không phải là sự rung cảm của trái tim.
Khoa đã không giữ tròn lời hứa mà anh nói trong một chiều cuối mùa đông năm cũ: “Anh sẽ lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho em. Chúng ta sẽ sinh một đàn con bụ bẫm trong căn nhà này”. Nhớ lại, cô thấy tim quặn thắt, như thể có khe hở nào để gió mùa đông lùa vào tim se sắt. Những năm tháng ở bên Khoa, cô không buồn cũng chẳng vui vẻ, hạnh phúc. Nỗi buồn không đáng sợ, xót xa là khi người ta không thể cảm nhận được nỗi buồn trong một cảnh ngộ đáng buồn. Rồi cô và Khoa cũng tách rời trong một chiều lạnh giá. Đầu đông, những con đường xao xác lá khô rơi.
Bác sĩ bảo phổi cô rất yếu. Những cơn ho dai dẳng cứ hành hạ Nương trong những đêm sâu. Người chủ nhà không ngủ được cứ lóng ngóng lên căn gác xép, thương cho cô gái trải qua nhiều biến động của cuộc sống. Nương bấy giờ như ngọn cỏ héo úa trong cái lạnh giá của mùa đông. Ngồi bên khung cửa ngẫm ngợi, tự dưng Nương thấy mình tệ quá! Cô đã không giữ được đứa nhỏ, cũng chẳng thể giữ trọn niềm hạnh phúc gia đình. Mọi thứ dở dang, tan vỡ trong nhớ nhung, nuối tiếc. Cô ước mình như chiếc lá mùa đông, rụng xuống rồi biến tan giữa muôn mặt đời thường. Đạt cầm tay Nương nâng niu. Làn da mỏng tan, thấy rõ từng dòng mạch xuôi chiều. Thủ thỉ:
- Đừng buồn nữa em! Tin anh. Người ta thường nói: “Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả sau lưng mình”...
Đạt vẫn luôn truyền vào Nương nguồn năng lượng tích cực nhất để cho Nương vui sống, an nhiên giữa cuộc đời. Còn anh, anh vẫn âm thầm đi cạnh Nương. Bao năm tháng qua, Đạt vẫn chưa bỏ rơi Nương bất kỳ phút giây nào. Mùa đông chậm đến, rồi chậm đi. Nhoài người ra cửa sổ, Nương đã thấy được những tín hiệu đầu tiên của mùa xuân. Xuân sang, tiết trời đổi khác. Cái lạnh se thắt của mùa đông không còn. Gió thổi lồng lộng mang theo hương xuân thì. Mùa đông đã tiễn dần những chiếc lá bàng đỏ ối để xuân về, cây cối lại đâm chồi. Màu lá xanh rịn ra từ trong thân cành khẳng khiu, đẹp và tràn đầy sức sống.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Đạt đan những ngón tay mình vào tay Nương thật chặt, hít một hơi thật sâu rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Tốt rồi, em à! Bác sĩ bảo cứ ăn uống, luyện tập, ngủ nghỉ... đều đặn. Quan trọng nhất là loại bỏ những ưu tư, phiền muộn ra khỏi tâm trí mình.
Nương nhìn Đạt, cười thật tươi. Sau bão giông biến động, đây là lần đầu tiên mà Đạt thấy cô cười tươi như thế. Trông Nương cười sẽ xinh đẹp hơn nhiều. Anh muốn cô biết rằng, dù cuộc đời có chông chênh thế nào, chỉ cần bình lòng, vững tâm, mỉm cười thật tươi hướng về phía trước, khó khăn nào cũng sẽ vượt qua... Anh đưa cô về căn gác xép. Nhìn qua khung cửa, phố vẫn hiền hoà nhưng không cô quạnh như mùa đông. Những người bán hàng rong lặng lẽ đi về dưới những tán cây. Và những xe đạp chở đầy hoa sen, hồng, tuyết mai... dừng ở hai bên đường đợi khách. Ở bên Nương, anh thấy mình thật hạnh phúc. Nương ngã đầu vào vai anh. Tóc Nương lòa xòa, thơm hương bồ kết. Trong thanh âm rạo rực của mùa xuân thành phố, Nương khe khẽ nói:
- Anh, em muốn về quê mẹ! Chúng mình cùng về quê nhé!
Anh gật đầu, xiết chặt tay cô. Anh biết rằng, sau những biến đổi trong cuộc đời, bất cứ ai cũng muốn được bình yên trong vòng tay của mẹ. Nắng xuân hiền hoà trải nhẹ trên cánh đồng phía ngoại ô thành phố. Trên con đê già - vết tích của thời cha ông đắp đê ngăn lũ xa xưa, cỏ lau nở rộ, trắng xoá, tung bay trong nắng gió mùa xuân. Anh chở Nương trên chiếc xe cũ, hơi dằn xóc trên những cung đường xấu, nhưng Nương thấy lòng vui như có mùa xuân thổi vào. Quê mẹ không xa, nhưng lâu lắm rồi Nương chưa về thăm mẹ bởi cô chẳng muốn mẹ mình phải lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, u sầu của con gái. Giờ thì cô đã vui trở lại. Mùa xuân thật kỳ diệu, nó chẳng những khiến cây cối đâm chồi nảy lộc, nở hoa, mà còn khiến lòng người lâng lâng trong những xúc cảm tuyệt vời.
- Trong tâm thức của em, quê mẹ là chốn bình an, thanh tĩnh nhất, anh à!
Đạt cười, nắm tay Nương kéo ra phía trước, vòng qua eo mình. Tim cô bất giác đập mạnh. Bước qua con ngõ có bóng cây hoàng lan phủ rợp, Nương trở về dưới mái ngói rêu phong nơi mình từng lớn lên, từng trải qua những năm tháng tuổi thơ bình yên và không phải lo nghĩ bất kỳ điều gì. Nương được mẹ bao bọc, chở che. Lòng mẹ bao dung. Mẹ đang lúi húi nấu gì đó trong gian bếp ấm nồng tỏa khói. Nương ôm mẹ từ phía sau. Ngoảnh lại, mẹ đã thấy đứa con gái bấy lâu ở xa nay về bên mẹ trước thềm xuân đến.
- Ôi, con gái! Con đã về với mẹ rồi! Mẹ mong con lắm!
Cô cười mà khóe mắt rưng rưng. Cô xoa xoa hai bờ vai của mẹ, nhận ra đôi vai ngày nào mẹ gánh gồng xuôi ngược trên con đê làng, đôi vai cõng nắng cõng mưa, cõng Nương qua bao gian khó của cuộc đời... giờ đây gầy guộc, xơ xác. Cô thương mẹ biết nhường nào!
- Con về thăm mẹ! Về nhà mình là bình yên nhất, mẹ ạ!
Mẹ Nương hôn lên mái tóc con. Mùi thơm của những món ăn quê nồng nàn khiến bụng cô cồn cào không yên.
Nương đưa anh đi khắp làng, ra con đê, bờ sông, ngắm đàn bò thung thăng gặm cỏ. Mùa xuân, nắng dịu nhẹ phủ khắp xóm thôn. Cô nói với anh nơi này ngày xưa cô ngồi đợi mẹ đi chợ về, chỗ kia mẹ trượt ngã vì quảy gánh hàng giữa ngày mưa lầy lội... Trong những câu chuyện tủn mủn đó có bóng hình quê hương, mẹ và tuổi thơ Nương. Anh nhận ra đâu đó tấm lòng bao dung của cô, sự nâng niu, trân trọng những ký ức tuổi xưa - hành trang mà cô mang vác theo suốt cả cuộc đời. Anh hiểu rằng, khoảnh khắc này đây là khoảnh khắc bình yên nhất của Nương. Và cả anh nữa!
Có lẽ, trong tâm khảm của mỗi người, quê nhà là chốn bình yên, bao dung, nhân hậu nhất...
Theo Báo Bắc Giang