Chuyện hai người phụ nữ vớt ve chai

05/11/2025 - 08:27

 - Từ việc mưu sinh bằng nghề vớt ve chai trên sông, kênh, hai người phụ nữ ở 2 xã Đông Hòa, Tây Yên đã góp phần không nhỏ làm sạch môi trường, lan tỏa tinh thần sống xanh trong cộng đồng dân cư.

Bà Dương Thị Lan vớt ve chai trên kênh Chống Mỹ, qua địa bàn xã An Minh. Ảnh: AN LÂM

Mỗi buổi sáng sớm, trên những con kênh xã Đông Hòa, người dân đã quen với hình ảnh người phụ nữ mái tóc điểm bạc, lặng lẽ bơi xuồng len qua từng con kênh. Đó là bà Dương Thị Lan, 63 tuổi, ngụ ấp Thạnh Phong. Hơn 10 năm qua, bà mưu sinh bằng nghề vớt ve chai kiếm sống, góp phần làm sạch lòng kênh quê mình. “Mỗi ngày tôi bơi xuồng đi dọc kênh, thấy đâu có rác là ghé vớt, chủ yếu là chai nhựa, túi nylon. Tôi gom bán ve chai, kiếm được vài chục ngàn đồng, ngày nào khá hơn thì kiếm được trên 100.000 đồng”, bà Lan nói.

Với bà Lan, số tiền 2 - 3 triệu đồng/tháng tuy ít ỏi nhưng đủ trang trải cuộc sống, thuốc thang tuổi già. Tuy nghề không nặng nhọc nhưng cần sự bền bỉ. “Dãi nắng, dầm mưa riết cũng quen. Mình vớt được bao nhiêu lòng kênh sạch bấy nhiêu, thấy cũng mừng”, bà Lan tâm sự.

Không chỉ quanh ấp, bà Lan còn bơi xuồng qua các con kênh của xã An Minh, giáp ranh tỉnh Cà Mau, nhất là khu vực gần chợ, nơi cuối ngày rác thường trôi dạt nhiều. Giữa dòng kênh, chiếc xuồng của bà Lan như dấu gạch nối gắn bó giữa thân phận bà với dòng kênh vậy. Nhưng chính những chuyến xuồng ấy đã giúp cho dòng chảy bớt rác, trả lại phần nào vẻ trong lành cho con nước quê nhà.

Ở ấp Hai Xáng, xã Tây Yên, bà Nguyễn Thị Tư, 62 tuổi cũng gắn bó với nghề ve chai. Chồng bà bị bệnh thận nặng, điều trị dài ngày. Con gái gãy gánh hôn nhân về ở chung với bà cùng đứa cháu đang học lớp 7. Mọi chi phí thuốc men, học hành đều dựa vào đôi vai của bà Tư. “Ổng bệnh hoài, tôi đâu dám nghỉ. Ngày nào còn khỏe là tôi còn đi lượm ve chai, vớt rác trên sông. Có bữa mưa gió cũng phải đi, trễ thì người ta lượm hết rồi”, bà Tư nói. Thương hoàn cảnh khốn khó của bà, chủ vựa ve chai cho mượn xe ba gác, hàng xóm cho mượn xuồng, ai có gì giúp nấy.

Được Hội Nông dân tỉnh hỗ trợ 50 triệu đồng, vợ chồng bà Tư có căn nhà nhỏ khang trang hơn. Những ngày rảnh rỗi, bà chèo xuồng đi dọc tuyến kênh, gom từng mảnh nhựa nổi. Nhiều người cho rằng, nghề này vừa cực vừa dơ, tuy nhiên, đối với bà Tư, miễn sao kiếm được đồng tiền chân chính bằng sức lao động của mình. “Vớt rác xong thấy kênh sạch hơn tôi cũng vui vì góp được chút việc có ích cho xóm, ấp”, bà Tư nói.

Bà Lan và bà Tư chỉ có chiếc xuồng nhỏ, chiếc vợt và tấm lòng yêu dòng nước quê mình. Họ không gọi đó là bảo vệ môi trường mà đơn giản là công việc mưu sinh, nhưng trong từng mảng rác được vớt lên là cả sự kiên nhẫn và ý thức giữ gìn môi trường sống xung quanh. Trên dòng kênh, bà Lan vẫn kiên nhẫn vớt từng chai nhựa. “Tôi làm quen rồi, ngày nào không đi là nhớ lắm! Thấy nước sạch, dòng kênh thông thoáng là mừng rồi, đâu cần chi nhiều”, bà cười khúc khích, rồi lại cúi xuống dòng nước tiếp tục mưu sinh.

Giữa nhịp sống hiện đại, những con người âm thầm như bà Lan, bà Tư vẫn lặng lẽ cống hiến bằng cách riêng, mưu sinh chân chính, giữ cho lòng kênh quê hương trong xanh.

AN LÂM