Chuyến phà đặc biệt của ông Quyền

05/05/2024 - 10:44

 - Đặc biệt là bởi hoàng hôn hôm ấy đẹp vô cùng, không oi nồng như những ngày trước đó. Đặc biệt còn ở chỗ, tâm tình đọng lại man mác trong lần cuối cùng nhân viên này đồng hành với bến phà Châu Giang (nối bờ Châu Phong, TX. Tân Châu – TP. Châu Đốc, tỉnh An Giang).

Nhà ở xã Châu Phong, ông Lê Công Quyền (sinh năm 1972) ấn tượng với bến phà “lớn tuổi” hơn mình. Gia đình ông quen cảnh “qua sông lụy đò”, từ con đò nhỏ thô sơ, đến những chuyến phà trăm tấn. Bản thân ông lại càng gắn bó hơn khi mười mấy năm nay ngược xuôi theo phà qua lại, với vai trò nhân viên bến phà.

Ráng chiều phủ sắc vàng trên những chuyến phà cuối ngày. Khoảng 10 ngày nay, kể từ khi cầu Châu Đốc thông xe, phà thưa chuyến dần, vắng khách dần. Người ta hoài niệm thuở trước, cao điểm hơn 18.000 lượt phương tiện qua lại mỗi ngày. Giờ, chưa đầy 200 lượt! Chiếc phà nhỏ rộng tênh, buồn hiu…

Những ngày cuối cùng hoạt động, phà phục vụ chủ yếu cho người “mua gánh bán bưng”, học sinh, người dân sinh sống gần bến phà. Thời gian đợi phà lâu hơn trước. Nhưng khi phà rời bến, chưa đầy 10 phút đã sang đến bờ kia, nhanh như cũ, chợt nghe lòng nuối tiếc vì phải rời đi…

“Hết ngày 5/5/2024, tôi mới biết mình được phân công về phục vụ bến phà nào. Dĩ nhiên, tâm nguyện của tôi và nhân viên bến phà Châu Giang là được công tác gần nhà. Nhưng nếu được phân công nơi khác, thì chúng tôi vẫn chấp hành. Sau ca trực này, tôi chính thức nói lời chia tay với bến phà Châu Giang. Vẫn đọng lại trong lòng nhiều điều thổn thức!” – ông Quyền bày tỏ.

Bà Lê Thị Luông (63 tuổi) mấy chục năm đội xề cơm rượu đi bán, ngày hai lượt xuống phà. Bà trăn trở: “Có cầu thì tiện cho người chạy xe ôtô, xe máy. Còn người buôn bán đi xe đạp, đi bộ như chúng tôi chưa biết tính sao. Tụi nhỏ học sinh qua lại trường học bằng phà tiện hơn là chạy một vòng mấy cây số qua cầu. Tôi mong bến phà sẽ tiếp tục hoạt động, đổi lại quy mô nhỏ, ít chuyến, phục vụ nhu cầu hành khách hai bên bờ”.

Phía bờ Châu Phong và Châu Đốc giờ tương tự một khung cảnh: Chỉ lác đác phương tiện chờ sẵn. Không còn cảnh chen chúc đông người ở bến như trước. Cũng chẳng còn những chuyến phà dọc ngang chạm mặt nhau giữa dòng Hậu Giang hiền hòa…

Đúng 19 giờ, phà dừng chạy, thay vì hoạt động sáng đêm như thời “hoàng kim”. Một vị khách cuối cùng lên chuyến phà cuối ngày. Đằng xa là ánh đèn của cầu Châu Đốc, nổi bật giữa thành phố nhộn nhịp.

Nắng chiều tắt hẳn, ngọn đèn của phà được bật lên. Mọi hôm, đây là dấu hiệu của chuyến phà đêm. Giờ, là chuyến phà cuối cùng đưa khách sang sông…

Sau khi phà cập bến, ông Quyền trở về nhà, tạm nghỉ ngơi trước khi nhận nhiệm vụ mới. Ông sẽ nhớ mãi thời khắc này, cũng như chúng tôi - những vị khách cuối cùng của chuyến phà Châu Giang hôm ấy. Rồi mọi thứ dần trôi vào dĩ vãng, trở thành hoài niệm mất rồi!

GIA KHÁNH